1 Prologue DỜI KHỎI NHÀ ĐẾN THĂM GIA ĐÌNH CỦA ANH Boyd Anderson phát hiện thấy vài sư khó chịu rõ ràng về cách nói đó. Tuy nhiên nó là sự thật. Trong 8 năm qua, tất cả thời gian anh đã lái thuyền đến Bridgeort, Connecticut, với hi vọng túm được một trong 4 người anh trai của anh ở nhà cũng bởi một cuộc thăm viếng , không một ai trong số họ từng ở đây.
2 Chuyến đi bằng chiếc xe ngựa 4 bánh thật là kinh hãi. Đó là một chiếc xe ngựa cũ. Những chiếc ghế thậm chí là không có đệm lót. Chúng có thể đã có đệm lót khi cỗ xe còn mới, nhưng đã là từ bao thập kỉ trước? Cả những chiếc cửa sổ cũng đều để mở ra ngoài.
3 Tiếng meo kêu đã đánh thức Katey Tyler lần thứ 2 trong đêm. Một con mèo?Một đứa trẻ?Thật khó để nói chính xác được cái gì đã gây nên âm thanh ầm ĩ đó, nhưng nó làm cô phát cáu, và nó dường như đã đến trực tiếp từ căn phòng bên cạnh phòng cô.
4 Người hầu của Katey, Grace Harford,căn nhằn ngày càng nhiều về việc lên đường trước bình minh. Nhận biết rõ về thói quen thường thêm thắt những sự kiện vào trong những câu chuyện kịch tính, cô không tin một lời nào vào sự giải thích của Katey về chuyện tại sao họ lại dời quán trọ đi rất sớm và đi cùng một cô bé.
5 Boyd chưa bao giờ nhìn thấy ngài Anthony Malory buồn như ngài ấy ngày hôm qua trong công viên Hyde cả. Khi Boyd tìm thấy ngài ấy, người đàn ông đó đã chìm trong suy nghĩ lo lắng.
6 Katey dừng lại bởi người đàn bà đã một lần làm Judith thành một đống lộn xộn dưới một tấm chăn trên sàn nhà. Đây không phải một vấn đề được lựa chọn. Chiếc xe ngựa của người phụ nữ đó gần làm họ trật khỏi đường trong lúc bà ta cố sức để khiến họ tấp vào lề đường.
7 “Được rồi, tên Yank,”Anthony nói,”Tôi sẽ tin tưởng để cậu thực hiện việc trao đổi này. Nhưng tôi sẽ không ở quá xa trong trường hợp có bất cứ điều gì xấu xảy ra.
8 Geordie Cameron khiếp sợ. Hắn nên đi về nhà và bỏ mặc vợ hắn, Maisie, với những kế hoạch của cô ta. Nếu cô ta có trở lại Scotland, cô ta sẽ phát hiện thấy một vụ li dị đang chờ cô ta, hay một cái xà lìm.
9 “Tôi đang chờ cháu gái tôi và người hầu của cô bé. Họ đã tới chưa?”Boyd miêu tả Judith cho chủ quán trọ, nói thêm. ”Cô bé là một đứa trẻ cực kì xinh xắn.
10 “Không được nói lời nào cả,”Boyd nói với người phụ nữ ở trong cánh tay anh. ”Nếu tôi còn nghe thấy cô nói, tôi sẽ bịt miệng cô lại. ” Anh vẫn chưa bỏ tay ra khỏi miệng nàng!Khi anh nhận ra điều đó, anh biết anh đã gặp rắc rối rồi.
11 Katey không hoảng sợ -vẫn chưa. Nàng để ý thấy rằng Judith đã nhận ra và vui mừng nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đã mang cô bé đi, nên nàng không lo lắng về cô bé.
12 Suy nghĩ hoảng sợ đầu tiên của Katey khi Boyd kéo nàng xuống dưới nhà là anh đang đưa nàng đến nhà giam. Anh lẩm bẩm vài điều về việc để cho nhà cầm quyền tìm hiều về mọi chuyện, rằng anh không thể tin vào bản năng của chính anh ở nơi mà nàng có dính líu đến.
13 Katey nhanh chóng cưỡi ngựa quay trở lại Northampton mặc dù trời đang mưa. Nửa quãng đường mà nàng đã đi, nàng đã phải cưỡi ngựa bên ngoài cơn mưa. Mặc dù con đường phía trước nàng đã hoàn toàn khô ráo,những đám mây cuộn lại dày đặc nhưng không vỡ ra.
14 Katey ngồi trên chiếc giường nhỏ với 2 chân để lên trên, cằm nàng tì vào đầu gối,đôi môi nàng vặn vẹo khó chịu. Nàng đang tạo ra một câu chuyện hư cấu trong tâm trí mình,về việc Boyd Anderson đang đến gần một cái giá treo cổ.
15 Katey đã khám phá ra rằng mua một cỗ xe ngựa tiện nghi của Anh- ít nhất là một cỗ xe mới- như Judith Malory đã gợi ý, không phải là việc gì đó có thể hoàn thành trong một ngày.
16 Katey nên biết rằng gửi một bức thư đến nhà của Judith sẽ gợi ra nhiều hơn chỉ là một lời đáp đơn giản. Khi người phục vụ khách sạn đến cửa và nói với nàng là nàng có một vị khách đang chờ ở đại sảnh, nàng gần như đã gửi cô hầu gái của nàng trở lại với câu trả lời là nàng không sẵn lòng.
17 “Well, trời ơi, James, anh có thể cho chúng em vài dấu hiệu báo trước mà,”Anthony nói với vị khách mới đến. ”Anh trở lại thành phố khi nào vậy?” “Vừa mới chiều này thôi.
18 Bản năng đầu tiên của Boyd khi anh đứng ở cửa và dõi theo Katey đi khỏi là đi theo nàng ấy, nhưng James đã cho chiếc xe ngựa của họ đi rồi và nó sẽ không trở lại trong vài giờ tới.
19 “Cô quay trở về sớm,”Grace nói khi Katey đi vào trong phòng của nàng. “Anh ta ở đó- nên tôi bỏ đi. ” Không cần thiết phải nói ai là “anh ta”. ”Mặc dù vậy cô đã trách mắng anh ta trước đó, đúng không?Trước khi cô bỏ đi ấy?”Cái cau mày của Katey đã đủ cho Grace kết luận được,”Cô đã không ư?Tôi thề rằng, Katey Tyler, tôi đã không nuôi dạy cô tốt.
20 Không một ai, ít nhất là không có người lớn nào biết về sự mong muốn được đền bù cho Katey của anh, bận tâm kể cho Boyd rằng nàng đã được mời tới Haverston.