61 "Ừm. " Tự nhiên lau đi nước mắt cho cô.
Anh không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, thế nào là động tâm.
Nhưng anh chỉ biết là, anh muốn cho cô gái trước mặt những điều tốt đẹp nhất.
62 Tất cả các bạn nhỏ trong cô nhi viện hàng hàng ngồi xuống, rướn cổ lên chờ đồ ăn của An chỉ Manh. Những đôi mắt nhỏ háo hức như sắp rơi ra.
An Chỉ Manh đem đồ ăn nóng từng cái phân cho bọn họ, chỗ còn thừa đưa cho Phương viện trưởng
"Cảm ơn chị An.
63 "Nếu cô muốn ở bờ biển, cũng có thể. Chúng ta lập tức dọn đi, tới tòa thành ở bờ biển. "
An Chỉ Manh thấy anh trả lời nghiêm túc như vậy, thật muốn đập đầu vào tường.
64 Đôi mắt sáng lên, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ, vô cùng sùng bái nhìn anh. "Tổng thống đại nhân. . . " Âm thanh nũng nịu kéo dài.
Anh cầm cái xiên tay một hồi, lạnh nhạt liếc quản gia.
65 An Chỉ Manh trở lại gian phòng của mình, gương mặt nóng hầm hập.
Não không ngừng hiện dáng người khiêu gợi, cơ bụng hoàn mĩ, yết hầu gợi cảm, đôi chân thon dài mà rắn chắc.
66 An Chỉ Manh trở lại trong phòng, liền oanh oanh liệt liệt bắt đầu kế hoạch vĩ đại của mình.
Đầu tiên, chụp ảnh tất cả Túi xách, y phục, giày. Giày và y phục chỉ cần có người nguyện ý mua là tốt, cô mặc kệ người ta mặc như thế nào.
67 Tổng Thống tiên sinh, ghét nhất người đến trễ. Cho dù là thủ tướng khác tới, chờ lâu vài phút, anh đều sẽ bày sắc mặt ra cho người ta.
Bây giờ lại ngồi chỗ này gần một giờ vì chờ An tiểu thư tự nhiên tỉnh lại sao?
Thân là quản gia, ông có chút không nhìn được tổng thống sủng một người phụ nữ như thế.
68 Quay người rời khỏi phòng, đi lên lầu một.
Quản gia theo sát phía sau, thấy sau lưng Tổng Thống tiên sinh không có ai, hiếu kỳ hỏi: "An tiểu thư đâu?"
"Để cho cô ta ngủ đi! Ha ha ha.
69 "Cái này cũng là tòa thành của ông xã nhà tôi, các người hôm nay thấy được đi!"
"Hừ, đây là tòa thành của ông xã nhà tôi, không có gặp qua người không biết xấu hổ như thế.
70 Lo lắng bất an đi đến bên người An Chỉ Manh. "An tiểu thư, cô vẫn là để các cô đi thôi!"
"Vì cái gì! Các cô chơi rất vui vẻ!"
"An tiểu thư a! Tổ tông a! cô vẫn là mau để cho các cô đi thôi! Tổng Thống tiên sinh trở về, sẽ phát giận.
71 Quản gia nhìn Tổng Thống tiên sinh bước nhanh lên lầu, không khỏi vạ lây, nhanh chóng kêu đám người rời đi
Cận Tư Hàn mang theo chìa khoá phòng, đứng trước cửa phòng cô.
72 Ác ma sẽ không cắn chết bạn ngay trong một lần, ngược lại sẽ từ từ chơi đùa bạn, trong khoảng thời gian chơi đùa ấy, hắn sẽ còn trưng ta nụ cười ôn nhu thưởng thức lúc bạn giãy chết, cầu xin tha thứ, cho đến khi bạn tuyệt vọng.
73 Chứ không phải như bây giờ, cô hận! Cô hận người đàn ông bá đạo ngay trước mặt, vô cùng hận anh.
Hận ý tràn ngập khiến cô quyết tâm. Khẽ mở môi đỏ, hàm răng trắng như tuyết hung hăng cắn lấy bờ vai của anh.
74 Thấy Tổng Thống tiên sinh đứng dậy, ông nhanh chóng tiến lên đưa cho anh cặp công văn.
Cận Tư Hàn quét mắt nhìn quản gia một chút, thanh âm lạnh lẽo.
75 Đánh đổi thân thể chính mình chỉ để rời đi, điều này càng khiến tâm anh hoảng loạn.
"Cô muốn rời khỏi tôi vậy sao?" Giọng người đàn ông lạnh lẽo nhưng lại mang chút gì đó tan nát cõi lòng.
76 Tổng Thống tiên sinh, cuối cùng thông suốt, ưa thích một người rồi.
Chỉ là, cho tới bây giờ Tổng Thống tiên sinh đã quen ra lệnh, làm sao hiểu được cách che chở một thiếu nữ.
77 An Chỉ Manh ngồi vững như Thái Sơn, hoàn toàn coi anh như không khí.
lúc này Quản gia bưng bữa sáng lên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Yên lặng đem đồ vật xuống, lẳng lặng đứng ở một bên.
78 . Chương 78: vì cô, tôi nguyện ý
Nhanh chóng thối lui ra khỏi đại sảnh, đi vào nơi hẻo lánh lo lắng gọi điện thoại. "Tống tiên sinh, ngài mau chạy tới đi! Tổng Thống tiên sinh, sắp gặp chuyện rồi.
79 buổi chiều An Chỉ Manh xuống lầu ăn cơm, phát hiện ánh mắt quản gia nhìn mình lộ ra không thích.
Nhìn chính mình váy đầm vừa người, váy ngang đầu gối, chỉ lộ ra cánh tay, cũng không có lộ ngực.
80 Quản gia lo lắng nhìn cả khuôn mặt Tổng Thống tiên sinh đều mọc chi chít đầy mẩn đỏ, bờ môi sưng thành lạp xưởng.
Lo lắng hỏi: "Tống Y sinh, Tổng Thống tiên sinh bệnh nghiêm trọng không?"
"rất nghiêm trọng, lần này toàn thân anh đều nổi mẩn đỏ.