21 Vừa nhìn thấy ánh mắt tức giận muốn giết người của An Chỉ Manh, anh vẫn thản nhiên bày ra vẻ mặt vô tội.
An Chỉ Manh nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn.
22 -------- Gần tòa thành -------
An Chỉ Manh đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, do dự thật lâu.
Cuối cùng, cô quyết định nhấc chân, đứng lên bệ cửa sổ.
23 Lên tiếng, nhận lại vẫn là sự không quan tâm của đối phương. Cô nhẫn. . .
Cô giận dữ nhìn anh, đối đầu với anh. Cô muốn xem xem, anh nhàn rỗi hơn hay cô nhàn rỗi hơn.
24 Quản gia ngắt điện thoại, lập tức đến gõ nhẹ cửa phòng trên tầng bốn.
"Vào đi. "
Bên trong gian phòng bài trí một màu đen xuyên suốt, Cận Tư Hàn ngồi trước máy tính, ngắt video kết nối với hội nghị, quét mắt nhìn quản gia đang đứng ở xa.
25 "Ừ. " Cận Tư Hàn đi đến cửa, đột nhiên quay đầu nhìn lại phía An Chỉ Manh đang thở phào.
Thấy cô bởi vì bị anh nhìn chằm chằm mà sợ hãi, đáy lòng nảy sinh cảm giác không vui.
26 "Móa, anh là quỷ sao? Bước đi không tiếng động, muốn hù chết tôi à!" Cái người đàn ông này muốn hay không muốn kích thích trái tim nhỏ yếu ớt của mình như vậy!
"cô ưa thích là dạng ẻo lả này sao!!" Mắt đen hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm người đàn ông trong màn hình.
27 "Ngủ, âu da!" Lặng yên không một tiếng động đi xuống lầu, đi đến đại sảnh nhìn quanh trái phải, trời cũng giúp ta, không có ai.
Thận trọng mở cửa lớn ra, nhìn quanh trái phải, nhanh chóng lách người ra ngoài, đóng cửa lớn lại.
28 "mày muốn ngồi xuống hay không, chúng ta đàm phán chút. "
Chó ngao Tây Tạng ngoẹo đầu dò xét cô gái trước mắt thật lâu, thẳng đến trông thấy chủ nhân ra ám hiệu ngồi, lúc này mới ngồi trước mặt cô.
29 lông mi cong dày đặc hơi hơi run rẩy, mũi thẳng xinh xắn để cho cả khuôn mặt lập thể hài hòa.
môi đỏ mọng, mê người âu yếm.
Chờ anh kịp phản ứng, anh mới phát hiện chính mình vừa rồi có chút thất thần.
30 Cận Tư Hàn làm xong tất cả công việc, đã hơn ba giờ khuya rồi.
Nhìn cô gái ngủ trên ghế sa lon, dung nhan ngủ say nổi lên nụ cười thỏa mãn.
Đứng một bên ghế sô pha, nhìn cô xinh xắn mặt trái xoan, đáy lòng có hạt giống rơi xuống đất, lặng lẽ nảy mầm.
31 "Tôi muốn tất cả các tư liệu của An Chỉ Manh từ khi sinh ra đến nay, không được để sót. Ngay lập Tức. "
"Vâng, ngài Tổng Thống. " Người đàn ông nơi đầu dây điện thoại liếc nhìn đồng hồ, mới bốn giờ sáng.
32 "Ngài Tổng Thống, đổi thành kim khí, được không?" Quản gia dù rất tò mò không hiểu tại sao tổng thống tự nhiên lại muốn đổi đồ dùng mình đã dùng quen hơn hai mươi năm.
33 Nhanh chóng mở máy tính ra, thần thần bí bí lên internet mua một đống đồ kì quái, sau đó mở phim thần tượng ra xem, nhàn nhã ngồi đợi người ta giao hàng tới.
34 Đồ phá đám! Cô đã phải vất hết mặt mũi của mình mà tâng bốc anh lên tận mây xanh như thế, vậy mà anh vẫn bình tĩnh thế kia. . .
"Tổng thống đại nhân, ngài tốt xấu gì cũng cho tôi biết tiêu chuẩn của ngài chứ.
35 "Vâng, ngài Tổng Thốn. " Quản gia nhìn theo bóng lưng Tổng thống, đáy lòng càng thêm khẳng định ý nghĩ của mình.
Làm việc ở đây gần chục năm, đây là lần đầu tiên ông thấy ngài Tổng thống cười chân thực đến thế.
36 mùi thuốc súng có thể so với Bom Nguyên Tử, cô nào có lá gan lớn như trời ra mở cửa!
"Quản gia, quản gia, lấy ra chìa khoá dự bị. " Đây là cửa chế tạo thủ công đặt biệt phòng chống đạn, chỉ có chìa khoá vạn năng mới mở ra được.
37 "Vậy cũng không được, vạn nhất dính chặt, tay cô sẽ tróc một lớp da. Tôi phải cho cô ăn bao nhiêu đồ tốt, mới có thể bồi bổ được trở lại. Tôi đường đường là Tổng Thống, vị hôn thê bị thương, truyền đi ra ngoài, tôi mất mặt thật nhiều.
38 "Cái kia. . . Tôi chưa có đánh răng. . . " Gương mặt đỏ lên, thấy gương mặt anh tuấn đen lại.
Nuốt nước miếng một cái, có vẻ như. . . giống như mình nói sai rồi.
39 An Chỉ Manh lấy ảnh chụp điện thoại di động nhìn cảnh tượng chung quanh, rốt cuộc biết mình đi sai đường rồi.
Nắng hè chói chang, mười một giờ trưa, mặt trời đã lộ ra bản tính độc ác của nó.
40 Nam Ất đi lên trước, thấy gò má cô ửng hồng không bình thường, hô hấp dồn dập.
Trong lòng hồi hộp trầm xuống. "An tiểu thư, An tiểu thư. . . " Vươn tay lay mấy lần, thấy cô cũng không có dấu hiệu thanh tỉnh.