41 Tại căn phòng khách sạn cao cấp ở Newyork.
Cùng với tiếng vỡ thủy tinh vang lên, căn phòng truyền ra tiếng gầm gừ tức giận của người đàn ông.
Lạc Đơn Thụy vui vẻ như được mùa dần nhân viên phục vụ đang xách túi lớn túi nhỏ bước vào cửa, liền nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đứng trước cửa sổ, vừa gọi điện vừa nổi giận.
42 Khi Thẩm Tinh Không từ trên phản bò dậy, đầu tóc đang bù rù, cô nheo mày đưa tay ra: “Tôi muốn uống nước. ”
Lục Diễn Trạch đã mặc đồ cẩn thận, vệ sinh cá nhân xong, khi vào tới cửa liền nhìn thấy hai mắt cô còn chưa mở ra đã đang gọi người làm, cậu đánh vào tay cô thật mạnh rồi nói: “Uống nước rửa mặt cậu có uống không?”
Thẩm Tinh Không đau quá mà rụt tay lại dụi dụi hai mắt rồi nhìn cậu chằm chằm: “Cậu là một tên bạo lực.
43 Thẩm Tinh Không bị cậu ta mắng đột nhiên cô lại thấy sống mũi mình cay cay, cô mím chặt môi trợn mắt nhìn cậu ta rồi nói: “Tôi dễ dãi? Tôi dễ dãi thế nào hả? Lục Diễn Trạch, cậu đừng có tưởng tôi không chịu đi là vì tôi muốn cùng cậu thế nào, tôi khó khăn lắm mới có cơ hội ra ngoài chơi một lần, tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này thế thôi chứ không phải vì cậu! Tôi cười với ai là việc của tôi! Không cần cậu phải quản!”
Thần sắc của Lục Diễn Trạch càng lúc càng lạnh lùng, cậu hức một tiếng, rồi vứt con tò he trên tay xuống đất, lườm cô rồi nói: “Đúng lúc.
44 Lục Diễn Trạch tức giận đi một lúc, trong lòng không thể không lo cho cái đồ ngốc ngếch kia.
Không nhớ đường, đúng là trí nhớ cá vàng mà, cậu cũng không biết bản thân tại sao lại tức giận như vậy, vừa nghĩ tới việc cô và Trì Hạo có dây dưa liên quan với nhau là cậu không nhịn được việc nổi nóng với cô.
45 Khi Thẩm Chi Diệu quay về đến Thẩm gia, lúc đó là tờ mờ sáng.
Anh đi thẳng lên lầu, A Tiến đi theo phía sau.
Thẩm Chi Diệu dừng lại ngoài cửa phòng Thẩm Tinh Không, quay đầu liếc nhìn A Tiến một cái, nói giọng lạnh lùng: “Cậu tự mình nghĩ xem, nên nhận hình phạt thế nào.
46 Thẩm Tinh Không liên mồm nói ghét ghét làm cho sắc mặt Thẩm Chi Diệu càng trở nên khó coi hơn, cuối cùng anh bỏ cô ra, lạnh lùng đứng thẳng người lên, hai tay lại cho vào túi quần, nhìn cô bằng nửa con mắt anh hỏi: “Chú hỏi cháu lại một lần nữa, cháu thực sự không cần chú quản cháu nữa?”
Thẩm Tinh Không nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, trong lòng cô thấy vừa sợ hãi vừa chột dạ nhưng cô nghiến răng nói: “Không cần.
47 Thẩm Chi Diệu đi ra từ phòng của Thẩm Tinh Không, một mình anh điv ề phía phòng mình.
A Tiến nhìn thấy anh có vẻ thất vọng, liền biết anh bị làm cho tức giận lắm nên mới đuổi Thẩm Tinh Không đi, A Tiến mím chặt môi đứng im một chỗ.
48 Thẩm Tinh Không bĩu bĩu môi, cầm lấy miếng Sandwich lên ăn, mùi vị khá kì lạ cô đúng là không quen: “Ông nội, ông không tin cháu à? Cháu thì có thể làm việc gì lớn chứ, ngoài việc không đi cắm trại, không nghe lời của tên bạo chú đó sớm quay về thì làm gì còn gì nữa.
49 Thẩm Tinh Không liếc nhìn Tưởng Thu Muội: “Đừng có nhớ nhung người ta nữa, A Tiến sẽ không tới đâu, tớ bị Thẩm Chi Diệu quét ra khỏi cửa rồi. ”
Tưởng Thu Muội kêu lên một tiếng a giật mình rồi nói: “Cậu làm gì mà ra nông nỗi đấy? sau này tớ không còn được gặp A Tiến nữa rồi làm thế nào bây giờ? Cậu đền A Tiến cho tớ đi!”
Thẩm Tinh Không đã biết thế nào là bi thảm kết nhầm bạn rồi, cô nhìn Tưởng Thu Muội xua xua tay: “Cậu chỉ biết có A Tiến thôi à? Mr.
50 Hội vẽ tranh khá yên lặng, Thẩm Tinh Không ngáp dài một cái, vứt chiếc bút chì cho vào hộp, nhìn thời gian rồi cô đứng lên: “Tới giờ rồi. . tôi phải rút lui rồi.
51 Người ngồi trong quán cà phê rất đông.
Quan hệ giữa Thẩm Tinh Không và Hiên Trình Tiến không được coi là thân thiết, nhưng lại cùng nhau lớn lên, cả hai cũng đều ít giao thiệp với thế giới bên ngoài.
52 Khi Thẩm Tinh Không bước xuống xe, cô liền nhìn thấy xe của Thẩm Chi Diệu đỗ ngoài cửa.
Lúc đó con tim cô đập như trống dồn, dường như một tên kẻ trộm gặp phải cảnh sát vậy? cô có một cảm giác kì lạ như vậy.
53 Thẩm Tinh Không về phòng, một mình bực dọc đi đi lại lại.
Thay quần áo ra chưa được bao lâu thì người làm đã gọi cô xuống tầng ăn cơm.
Lười nhác không muốn động đậy, cuối cùng người làm phải nói “Lão gia đang giục” thì sau đó cô mới hậm hực đi xuống.
54 Mặt Thẩm Tinh Không nóng bừng lên, cô đặt một tay lên bên má vừa bị tát, vừa đau vừa nóng, hai mắt cô nhòa đi, trong lòng cô càng lúc càng nguội lạnh.
55 Mở cửa ra, Thẩm Chi Diệu rời đi.
Lạc Đơn Thụy đứng ngoài cửa vội kéo anh lại, nói vẻ quan tâm: “A Diệu, anh xem anh tức giận kìa, việc gì phải so đo với một đứa trẻ chứ, chúng ta về đi.
56 Một tháng sau.
Tại Hội vẽ tranh.
Thẩm Tinh Không chân bước nhẹ nhàng đi vào cửa, đi tới bên cạnh chàng thanh niên đang ngây người ra bên chiếc giá để vẽ tranh, cô đặt cằm mình lên chiếc giá, nhìn khuôn mặt trầm mặc thanh tú của cậu, cô lên tiếng nhõng nhẽo: “Meo!”
Lục Diễn Trạch giật mình thoát khỏi trạng thái thơ thẩn, cậu cầm chiếc bút chì gõ nhẹ vào trán cô: “Con mèo con từ đâu ra đây?”
Thẩm Tinh Không xoa xoa trán mình, bĩu môi nói: “Đau!”
Lục Diễn Trạch nhìn trán cô hơi đỏ lên liền hức một tiếng, lại dùng tay xoa xoa cho cô, anh cầm lấy một quyển vở đập vào tay cô: “Bảo anh đi học thay em, em chạy đi đâu đấy?”
Thẩm Tinh Không lật quyển vở với những hàng chữ được viết cần thẩn ra rồi cười hài lòng và nói: “Em bị Tưởng Thu Muội kéo đi tìm người, dạo này hình như cậu ấy lại mê một chàng trai nào đó rồi ấy!”
Lục Diễn Trạch có vẻ không vui, nhắc nhở cô: “Người như Tưởng Thu Muội em cách xa ra một chút!”
Thẩm Tinh Không nheo mày nhìn anh: “Ý anh là gì?”
Lục Diễn Trạch nhìn cô rõ ràng là không hài lòng liền nói: “Nói chung là bảo em cách xa cô ấy ra một chút, cô gái đó thì quá phức tạp còn em thì quá ngốc nghếch.
57 Đi lại gần rồi mới nhận ra, bóng dáng quen thuộc đó thực sự là A Tiến.
Thẩm Tinh Không nhìn anh, chỉ cảm thấy lâu quá rồi không gặp, không thể không nở một nụ cười, đi lại gần đập vào người anh một cái: “Cái anh này, tôi bị Thẩm Chi Diệu đuổi ra ngoài anh cũng chỉ mong không phải nhìn thấy tôi thôi đúng không? lâu lắm rồi không gặp anh lần nào.
58 Amanda nhìn anh có vẻ nổi nóng, cô thở dài: “Ông chủ, anh giày vò bản thân thế này. . . . hay là đi đón. . . . ”
“Cô ấy hận tôi!” Thẩm Chi Diệu đột nhiên lên tiếng đầy thất vọng, anh nắm tay vào rèm cửa, kéo rèm ra nhìn xuống phía dưới.
59 Thẩm Tinh Không nhìn A Tiến, nét mặt anh rõ ràng là rất nghiêm khắc, nhưng thực ra anh mới hơn hai mươi tuổi, anh vẫn còn rất trẻ.
Vì ảnh hưởng bởi người đó nên cô nhìn A Tiến vẻ bực mình: “Ngày nào anh cũng tiên sinh thế này tiên sinh thế kia, Thẩm Chi Diệu không trả lương cho anh à? Đến nỗi mà đội anh ta lên đầu thế không?”
A Tiến nheo mày lại: “Thế nhưng tiểu thư, tiên sinh từ trước tới giờ đều nhớ sinh nhật của cô mà không cần bất kì người nào nhắc nhở.
60 Lục Diễn Trạch nhìn hai hàng lông mi của cô đang rung lên, giống như đôi cánh bướm xinh đẹp làm rung động lòng người, anh thở dài rồi kéo cô vào lòng, xoa vào lưng cô anh nói: “Anh không nói lời ngon ngọt để dỗ dành em, nhưng em hãy nhớ lấy câu nói này, anh muốn ở bên em nên mới làm thế này, không có lí do nào khác.