61 Khi Thẩm Tinh Không quay về tới Thẩm gia, cô có cảm giác sợ hãi, và cứ như là bản thân mình đã rời khỏi đây mấy năm rồi.
Cô đi thẳng một mạch lên tầng, người làm đều không dám ngăn cô lại, nhìn thấy cô từ xa đã né đi.
62 Trong đêm tĩnh lặng.
Thẩm Chi Diệu vẫn còn thở ra hơi rượu, anh thở nặng nề cầm lấy chiếc hộp đi lên tầng.
Mấy năm nay, thói quen của anh đều là đón sinh nhật ở ngoài, nhưng sẽ đều trở về trước 12 giờ đêm.
63 Trong cơn mơ cảm giác như có một ngọn lửa đang bao trùm lên người mình, rất kì lạ, nó vừa làm cho cô run rẩy, lại vừa làm cho cô cảm thấy trỗng rỗng và khô nóng.
64 Thẩm Tinh Không hoàn toàn đã bị anh kiểm soát, cô sợ hãi không kìm nén được tiếng khóc, cô kêu lên ư ư, nụ hôn của Thẩm Chi Diệu lúc nhẹ nhàng lúc mãnh liệt, làm cho cô ngoài hơi thở của anh ra thì dường như không có cách nào để hít thở được không khí từ bên ngoài.
65 Thẩm Tinh Không co rúm người trong một góc, nhìn anh đang cởi trần hướng về phía mình cúi người xuống, cô sợ hãi khóc nấc lên, nước mắt rơi ra như mưa: “Cháu.
66 Thẩm Chi Diệu cười lạnh lùng, khuôn mặt anh tú dưới ánh sáng lờ mờ lại như một con ác quỷ hiện hình, anh cúi người xuống, bá đạo cắn vào môi cô: “Anh muốn em trở thành người phụ nữ của anh.
67 Cứ thế đi mãi, cô nhìn lên bầu trời tối đen như mực, trong đầu cô đang nhớ lại những điều nhỏ nhặt nhất trong những năm qua khi ở cùng Thẩm Chi Diệu.
Tất cả những gì diễn ra tối nay thực ra cũng không phải là không có dấu vết báo hiệu trước nào.
68 Thẩm Tinh Không ngủ gục xuống mơ màng, chiếc xe được lái trên đường cao tốc, bên tai cô lờ mờ nghe thấy tiếng động cơ xe chạy.
Cả chặng đường hầu như là không có bất trắc gì, người ngồi bên cạnh thỉnh thoảng lại khẽ lên tiếng nói chuyện với cô, dường như sợ cô ngủ đi rồi thì sẽ không tỉnh lại.
69 Khi Thẩm Tinh Không tỉnh lại, trời đúng là đã sáng rồi.
Dụi dụi mắt cô nhìn một căn biệt thư nho nhỏ màu trắng xinh đẹp trước mắt.
Lục Diễn Trạch ngồi bên cạnh thấy cô tỉnh lại rồi, liền cười rồi vuốt vuốt mái tóc cô, nắm lấy tay cô: “Trư oa, em tỉnh rồi à, chúng ta đi vào nhà thôi, rồi em lại ngủ.
70 Thẩm Tinh Không ngủ một lát, cơ thể liền bắt đầu thấy lạnh.
Cô hoảng hốt ngửi thấy mùi rượu, cơn ác mộng đêm qua lại bắt đầu tái diễn, cô nhìn thấy Thẩm Chi Diệu đã thay đổi, đột nhiên anh liền biến thành một con ác quỷ, nhìn cô chằm chằm, bàn tay vừa động đậy đã xé cô ra làm hai.
71 Trong sân của một căn nhà thiết kế theo kiểu Nhật, trên chiếc bàn đá đặt những đồ pha trà tinh tế.
Một người phụ nữ với cơ thể mảnh mai mặi một bộ đồ đen chấm bị với họa tiết là hoa anh đào, người phụ nữ hơi cúi đầu xuống.
72 Đẩy anh ra, Thẩm Tinh Không lau miệng, trợn mắt nhìn anh chằm chằm bộ dạng đang cười của anh: “Anh chịu đau giỏi nhỉ, bị cắn mà còn vui như vậy?”
Lục Diễn Trạch nhìn nước miếng của cô còn dính trên tay mình, không hề tỏ vẻ chê bai, ngược lại anh còn cười híp mắt lại, nhìn khuôn mặt đỏ ửng của Thẩm Tinh Không: “Sức cũng khỏe lắm, anh còn sợ em bị ốm ấy, bây giờ xem ra khỏe lắm.
73 Lục Diễn Trạch xoa xoa mái tóc của mình, nhìn Thẩm Tinh Không co ro ở đó, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên bàn, anh nheo chặt mày lại tiến lại gần, xoa xoa mái tóc cô: “Sao thế? Sắc mặt sao lại khó coi thế?”
Thẩm Tinh Không trong lòng sợ hãi quay mặt sang, nhìn Lục Diễn Trạch, cô hít thở hốt hoảng, nắm lấy vạt áo anh: “Người đó có thể đã tìm tới đây rồi.
74 Lục Diễn Trạch nhìn cô với đôi mắt sáng rực đầy sự hi vọng, anh khẽ mỉm cười vô cùng nhẹ nhàng và âu yếm, anh nói: “Tinh Không, được, trước khi trời sáng anh sẽ đi tìm em, bằng không em cứ phạt anh, anh để cho em bắt nạt anh cả đời cũng được.
75 Thẩm Tinh Không sau khi tỉnh lại khỏi cơn ác mộng, cô chỉ ngửi thấy xung quanh đều là mùi nước sát trùng, mùi thuốc, cô thở hồng hộc như thể đã bị thiếu không khí rất lâu, đầu cô ướt đẫm mồ hôi, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy A Tiến đang đứng bên cạnh với thần sắc lo lắng.
76 Thẩm Tinh Không nắm chặt tay lại, con tim cô như trùng xuống.
Lục Diễn Trạch nhìn sắc mặt khó coi của cô, anh tiến lại gần xoa xoa đầu cô, nhìn cô với ánh mắt âu yếm và yêu thương: “Ngoan, đi nằm đi, anh ở đây với mẹ anh, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân thì anh mới yên tâm được.
77 “Tôi biết cháu cũng không cần phải chịu thiệt thòi, gia thế của cháu không kém gia đình chúng tôi cái gì, thậm chí nói không chừng còn tốt hơn, cháu có điều kiện để tìm được một người tốt hơn, phù hợp hơn với cháu.
78 Lục Diễn Trạch nhìn cô ăn cơm, anh khẽ cười rồi nói: “Việc của anh thì rất nhiều, từ từ anh sẽ nói cho em biết. ”
Nói xong, anh nâng chân Thẩm Tinh Không đặt lên chân mình, anh kéo ống quần cô lên, nhìn đôi chân trắng ngần đó với chi chít những vết sước vẫn còn đỏ cả vết máu, con tim anh đau nhói, anh khẽ véo vào má cô nói khó khăn: “ Tinh Không, sao anh lại để cho em phải chịu những nỗi khổ thế này.
79 Lục Diễn Trạch đặt hai tay lên vai Thẩm Tinh Không, anh nói: “Không nói tới cái đó nữa, ngày mai anh mới đi, hôm nay anh muốn ở bên em. ”
Thẩm Tinh Không rủ hai hàng mi mắt xuống, cô biết ý của Tiểu Trạch Nam trong câu nói tiếng trung đó, ông ta bảo Lục Diễn Trạch giải quyết ổn thỏa mọi chuyện cũng là để nói với cô rằng cô chính là người cần được giải quyết.
80 Ngày hôm sau sáng sớm Thẩm Tinh Không đã xuất phát đi ra bến tàu.
Trời vẫn còn đang mưa lâm thâm, cô mặc chiếc áo mưa ngày hôm qua, ngồi trên một phiến đá liên tục nhìn giờ.