161 Tiến vào Sơn Mạch ba ngày, Diệp Phong và Nhã Phi vẫn giữ tốc độ như người bình thường đi bộ, không có ý tăng tốc. Trải qua chặng đường này, điều Nhã Phi chờ đợi cũng không có xuất hiện, chỉ cần có con ma thú nào đui mù mà tấn công hai người thì đều bị Diệp Phong làm thịt, đến hiện giờ, số ma thú chết trên tay của Diệp Phong ít nhất cũng bốn mươi con rồi.
162 Trận đấu giữa Thạch Sư và cô gái trên đài đã diễn ra được năm phút. Cô gái này có thực lực là Ngũ Tinh Đấu Sư, trong khi Thạch Sư lại là một tên Lục Tinh Đấu Sư.
163 Chấm dứt cuộc nói chuyện vừa rồi, nhóm người Diệp Phong tiếp tục đi về phía trước. Sau nửa giờ đi đường, Nhã Phi và Phỉ Phỉ đều rất khó chịu, hai người đã phát hiện có kẻ theo sau bọn họ, tuy kẻ này không có ác ý, nhưng mà ai lại đồng ý việc người khác cứ nhìn chằm chằm mình cơ chứ.
164 “Ngươi đạt rồi!!”Vừa nghe thấy câu này, Mộc Lâm bỗng cảm thấy hoa mắt, đến khi nhìn rõ một lẫn nữa thì cậu phát hiện mình vẫn đang quỳ ở vị trí cũ, Diệp Phong đang mỉm cười nhìn mình.
165 Một tháng, hai tháng trôi qua, nhóm người Diệp Phong đã vượt qua một quãng đường dài trong Ma thú Sơn Mạch. Trong thời gian này, Phỉ Phỉ đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người, cũng bị Nhã Phi kéo về một chiến tuyến của mình.
166 Nhìn Mộc Lâm đang cố gắng đột phá đến tám đoạn đấu khí, Diệp Phong thở dài, nhìn tình cảnh này của cậu thì chắc chắn sẽ thất bại. “Không bằng ta giúp ngươi lần này vậy!”Nói nhỏ với đệ tử một tiếng, Diệp Phong búng tay, bắn một tia Hỗn Độn Lực vào người Mộc Lâm.
167 Trong lần chiến đấu đó, Mộc Lâm đã phải rất cố gắng mới có thể đem con ma thú kia giết chết. Vài ngày hôm sau, Diệp Phong cũng mang đến cho cậu một tin vui, đó là cậu sẽ được hắn dạy đấu kỹ.
168 “Nhân loại! Ta đã rơi vào tay ngươi, muốn chém muốn giết thì tùy!!! Chỉ cầu ngươi đừng hại con của ta!”Bị uy áp của Diệp Phong ép đến mức nằm trên mặt đất, liếc nhìn con của mình cũng đang ở bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia yêu thương, Tử Tinh Dực Sư Vương nói một cách bi tráng xen lẫn cầu khẩn.
169 “Sư phụ ơi! Khi nào chúng ta mới rồi khỏi sơn mạch này a? Đệ tử quả thật quá chán rồi!”Ném xác của một con ma thú cấp hai qua một bên, Mộc Lâm trưng cầu ý kiến của Diệp Phong.
170 “Woa!!! Ta thấy sa mạc rồi! Tiểu Sư, tăng tốc lên nào!!!”Nhìn thấy một vùng cát vàng ở phương xa, Phỉ Phỉ bỗng hô lên một cách hưng phấn, sau đó lại thúc dục Tiểu Sư ( Tên của Tử Tinh Dực Sư Vương con) chạy về phía đó.
171 Thật ra thì Diệp Phong không phải bị trận thế này hù đến mức sợ hãi cứng cả người. Mà hắn đang lâm vào bất ngờ nên quên cả việc diễn ra ở xung quanh. Không thể ngờ rằng thanh kiếm gãy kia chính là một nửa của Hỗn Độn Kiếm.
172 Sau khi an ủi Nhã Phi cùng Phỉ Phỉ xong rồi, Diệp Phong mới nhìn đến Mang Thiên Xích. Nói thật, hắn rất có hảo cảm với người này, vào lúc nãy, ông không quên lời nhờ vả của hắn, xông lên cản đường Hồn Dực, đến khi bản thân bị thương, biết rõ là chết thì vẫn không bỏ cuộc mà cố gắng chống đỡ.
173 Thời gian Diệp Phong rời khỏi nhà của Tiêu Viêm để đi xuyên qua ma thú sơn mạch đã hơn một năm rồi, trên đoạn đường này, hắn đã thu được hai vị mỹ nữ là Nhã Phi và Phỉ Phỉ, cùng với một tên đệ tử không tệ là Mộc Lâm.
174 Sáng hôm sau, khi Diệp Phong tỉnh dậy thì Phỉ Phỉ trở về phòng của mình. Chứng kiến đóa hoa mai màu đỏ trên tấm nệm, Diệp Phong mỉm cười. Hắn thu tấm nệm này vào không gian của mình, sau đó sửa soạn một chốc mới đi ra ngoài.
175 Nhìn kiến trúc đặc biệt ở trước mặt mình, Diệp Phong không khỏi cảm khái. “Đúng là Công hội Luyện Dược Sư a, quả nhiên xa hoa vô cùng!”Không chỉ hắn, Phỉ Phỉ cùng Mộc Lâm cũng chấn động trước sự xa hoa này.
176 Chuyện khá là trùng hợp là ngày hôm nay, hai vị Đại sư Phật Lan Khắc cùng Áo Thác cũng có mặt tại phân hội này, cả hai đang dạy dỗ cho đệ tử của mình là Tuyết Mỵ và Lâm Phỉ.
177 Từ ngày Diệp Phong kiểm tra đẳng cấp Luyện Dược Sư đến hiện tại đã trôi qua nửa tháng, Diệp Phong đã rời khỏi Thành Hắc Nham từ lâu. Hiện giờ hắn đang trên đường đi đến Đế đô bằng ma thú phi hành.
178 “Ai dám đến gia tộc Thước Đặc Nhĩ gây sự?”Trong khi Diệp Phong đang hành hạ Lôi Lặc đến sướng thì một âm thanh vang vọng khắp trang viên này, sau đó là một nguồn khí tức đang phóng nhanh đến đây.
179 “Ặc!!! Ngươi không biết nàng?”Nghe thấy câu hỏi của Diệp Phong, người trẻ tuổi bỗng nhảy dựng lên mà hỏi, hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, giống như chuẩn bị nhai xương tên thiếu hiểu biết trước mặt mình vậy.
180 Nhưng mà nhờ lời này của nàng, Diệp Phong cũng đã biết được thân phận của ông lão trước mặt mình để cho hắn bỏ đi ý định phản kích. Sau khi né vài đòn đánh của Gia lão, Diệp Phong bỗng dùng sức mạnh tạo ra một sức mạnh vô hình trói buộc ông lại, kéo ông đến bên cạnh đại công chúa.