141 “Kỳ Dạ. . . . . . . ” Thẩm Nghịch đứng trước bàn mở, bàn tay run rẩy nắm tay cậu lo lắng cùng sợ hãi. Nếu như giờ phút này có thể nhìn thấy thì thật tốt, có thể biết cậu bị thương nghiêm trọng thế nào nhưng anh ta không nhìn thấy chỉ có thể cảm nhận qua bàn tay, hình như có chất lỏng dính tay, cánh mũi đều là mùi máu tanh.
142 Hắn không hận cô sao? Không phải hắn nói vĩnh viễn không muốn thấy cô sao?Thạch Thương Ly cầm tay cô kéo cô ôm vào ngực, cúi đầu ánh mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm cô, giọng nói lạnh lẽo: “Em là mẹ của con trai anh, sao có thể không liên quan đến anh?” “Nhưng anh nói.
143 Thạch Thương Ly cùng Thạch Lãng nhìn nhau im lặng không trả lời được. Có lẽ đây chính là ý trời, trời sinh bọn họ đã là đối thủ chứ không phải là anh em.
144 Kỳ Dạ đã được chuyển vào phòng VIP nhưng vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói phải đợi một thời gian bệnh nhân mới tỉnh, hơn nữa sau khi bệnh nhân tỉnh mới biết có di chứng gì hay không.
145 Thạch Thương Ly cùng bác sĩ đi vào, nói bọn họ ra ngoài cho bác sĩ kiểm tra cho Kỳ Dạ. Sắc mặt Thẩm Nghịch vẫn trắng bệch như tờ giấy, bàn tay nắm chặt tay Loan Đậu Đậu, hết sức khắc chế sợ hãi trong lòng, nếu như có thể, anh ta nguyện ý để cậu ấy làm loạn, nói giỡn với anh ta.
146 Ánh mắt trầm xuống, lạnh lẽo kinh người! Sắc mặt ông Thạch cực kỳ tức giận, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Thạch Thương Ly mở miệng trước: “Nếu Kỳ Dạ không sao, mời ông quay về Pháp.
147 Đậu Đậu quay lại thăm Kỳ Dạ thì Thạch Lãng cũng ở đây, Thẩm Nghịch đứng ở cửa phòng bệnh giống như canh giữ không tính vào thăm Kỳ Dạ. “Chúng ta cùng vào đi!” Đậu Đậu nắm tay áo anh ta, quả quyết dắt anh ta đi vào! Kỳ Dạ thấy Thẩm Nghịch ánh mắt lóe sáng, giống như rất vui: “Anh Thẩm anh cũng tới sao?” Ánh mắt Thạch Lãng vẫn nhìn chằm chằm Loan Đậu Đậu, không chớp mắt.
148 Rõ ràng đều là con trai, Thạch Thương Ly như ánh hào quang ra đời dưới sự mong đợi của mọi người mà hắn ta chỉ là con trai của một vũ nữ, không có gì cả, không mong đợi, không được chúc phúc, nếu như không phải trong dòng máu có một nửa là của nhà họ Thạch thì ngay cả cửa nhà họ Thạch hắn ta cũng không thể bước vào.
149 Hàn Tĩnh xoay người muốn đi thì Kỳ Dạ vẫn trầm mặc cúi đầu không nói chợt ngẩng đầu lên, mở miệng: “Chờ một chút!” Loan Đậu Đậu kinh ngạc nhìn Kỳ Dạ, tại sao câu lại kêu cô gái đáng ghét kia? Hàn Tĩnh dừng bước nhìn anh ta, khẽ nở nụ cười lạnh.
150 “Cho anh một tháng, nếu không có mười triệu đô-la tôi tuyệt đối sẽ không sinh đứa bé này!” Hàn Tĩnh lạnh lùng nói, ánh mắt không cam lòng nhìn Kỳ Dạ một lúc lâu sau đó xoay người bỏ đi.
151 Đậu Đậu đáng thương, rõ ràng chịu nhiều đau khổ như vậy lúc nào cũng giả bộ vui vẻ, cười rực rỡ nhưng trong lòng vẫn đang khóc. Bảo bối ngu ngốc của hắn.
152 “Không thể trả lời!” Loan Đậu Đậu lắc đầu. “Ông nội, cháu thật sự cần khoản tiền kia!” Kỳ Dạ cúi đầu, giọng nói cầu xin: “Sau này cháu nhất định sẽ trả cho ông.
153 Loan Đậu Đậu tìm cớ đi ra ngoài nếu Thẩm Nghịch biết tối qua cô thất lễ với Kỳ Dạ anh ta sẽ làm thịt cô! Phòng bệnh chỉ còn hai người, Thẩm Nghịch đưa tay sờ sờ đầu cậu, khóe miệng khẽ nở nụ cười: “Nghe giọng nói thì tinh thần rất tốt.
154 Mười phút sau xe dừng lại trước cánh cửa sắt màu đen khổng lồ, chung quanh là bức tường bằng đá cao khoảng năm mét, ở trên còn có lưới điện bao quanh, vách tường loang lổ có thể thấy được ngôi nhà đã rất lâu đời.
155 Loan Đậu Đậu chán ghét ánh mắt ông ta nhìn cô. Người đàn ông càng nở nụ cười rõ hơn, đứng lên, đi tới trước mặt cô, giọng nói dịu dàng: "Bảo bối nhỏ của ta, về nhà tính khí lại nóng hơn.
156 Loan Đậu Đậu nhìn chằm chằm hắn. Bàn tay nắm bàn tay hắn, trán dán vào trán hắn như vậy nằm im lặng trên giường. Từng cho rằng cảnh tượng như thế này sẽ không bao giờ có, ngay cả trong giấc mơ cũng không có, hôm nay lại thật sự xảy ra.
157 Lúc ấy cô chỉ mới bảy tuổi, chịu đủ mọi kinh sợ cùng khủng hoảng, tha thiết mong mỏi ba tới cứu mình cùng mẹ lại không nghĩ rằng ông tới giết mẹ. . . .
158 Thỉnh thoảng ông nhắc tên hai người “Tử Tử” và “Đào Yểu Yểu” trước mặt cô. . . . . . Thời gian dài Đậu Đậu không còn bài xích ông, chỉ lóe ánh mắt tò mò nhìn ông nhưng không nói gì.
159 Đậu Đậu cứ như vậy rời khỏi Nhật Bản, lúc đi không mang theo gì, sắp xếp cho cô ở một thành phố yên tĩnh, có người nhà họ Đồng chăm sóc. Bởi vì nhà họ Đồng nợ Kuroki một phần ân tình, hơn nữa Đồng Thoại bằng tuổi Đậu Đậu, hai người có thể làm bạn, đây cũng chính là điều Kuroki mong muốn.
160 Bà ấy biết bản thân khó thoát khỏi cái chết cho nên cầu xin Hàn Khác Thành không nên nói việc này với Đậu Đậu, cô còn quá nhỏ hơn nữa bà ấy cũng không muốn cô biết bà là một người bụng dạ khó lường, là một người mẹ làm nội gián…… Không muốn phá hủy hình tượng người mẹ xinh đẹp dịu dàng trong lòng Đậu Đậu…….