121 Thạch Thương Ly không buông tay, không ngừng hôn tóc cô, dịu dàng dụ dỗ: “Thật sự không thể tắm, bảo bối ngoan. ” Kể từ sau khi quay về, ân cần lấy lòng nhưng vẫn không có kết quả, từ “vật nhỏ” thành “bảo bối”.
122 “Bảo bối ngoan, anh chỉ lau người cho em, bảo đảm sẽ không làm gì. ” Thạch Thương Ly ôm cô không để cô cử động, đưa khăn lông vào giữa hai chân cô. Loan Đậu Đậu phồng miệng không biết nói gì, dù sao không thoải mái và không thích, khuôn mặt đỏ ửng, đôi tay nắm quần áo hắn như muốn xé nát quần áo hắn! Thạch Thương Ly muốn mù mắt rồi sao, không có việc gì làm tự giày vò bản thân, người thoải mái là cô, người bị giày vò lại là hắn.
123 “Anh nói không được là không được. ” Thạch Thương Ly trả lời, giọng nói quả quyết, cự tuyệt. Loan Đậu Đậu còn chưa trả lên tiếng chỉ nghe Thẩm Nghịch thở dài, giọng nói trầm thấp: “Công ty không phải của tôi.
124 “Bánh bao đậu. . . . . . . ” Kỳ Dạ cắt lời cô, cần cổ tay cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt vết sẹo trên bàn tay mảnh khảnh. Có lẽ Đậu Đậu nói đúng, tìm hiểu quá khứ chỉ khơi gợi lại nổi đau.
125 Kỳ Dạ thu dọn xong đem canh đi hâm nóng. Cầm tay anh ta đưa đến ghế salon, mím môi nói: “Uống đi. ” Thẩm Nghịch nhíu mày lắc đầu: “Anh không muốn uống!” “Không muốn uống cũng phải uống! Lần này không phải canh gan!” Giọng Kỳ Dạ có chút khó khăn, ánh mắt cũng thay đổi.
126 Kỳ Dạ lập tức đứng dậy, nhanh chóng giật điện thoại trong tay ném xuống sàn nhà còn dùng chân đạp mấy cái. Cực kỳ tức giận quát: “Không cho phép cô tìm anh ấy, không cho phép cô nói cho anh ấy biết! Không cho phép cô nói lung tung với anh ấy, ai vì anh ấy muốn chết không muốn sống.
127 “Stop! Tên trong sáng hơn một chút!” Loan Đậu Đậu trợn mắt: “Gọi tiểu thôi vẫn cá tính hơn!” “Thạch Dương?” Kỳ Dạ cẩn thận hỏi. “Tôi là cây Bạch Dương!” Đậu Đậu lại nói.
128 Sau khi Thạch Thương Ly ăn xong tinh thần sảng khoái, dậy sớm chuẩn bị bữa ăn sáng, Loan Đậu Đậu nằm cuộn trong chăn không chịu đi làm. Dù sao cô cũng có đặc quyền, không đi làm cũng được lĩnh lương, hơn nữa cô mệt cả đêm!!! Đậu Đậu đói bụng không chịu được xuống giường, chạm mặt hai người đàn ông ở đầu cầu thang đôi mắt thâm quầng, khàn giọng hỏi: “Hôm qua hai người ăn trộm sao? Mắt sao lại thâm quầng như vậy?” Kỳ Dạ tức giận trừng mắt nhìn cô sau đó lạnh lùng “Hừ” rồi xoay người đi xuống không để ý đến cô! “Cậu.
129 Đậu Đậu đẩy cửa ra thấy hình ảnh bừa bãi không khỏi toát mồ hôi hỏi: “Anh bị cướp sao?” Thẩm Nghịch nhíu mày, quay lại về phía phát ra tiếng nói, mơ hồ thấy bóng người đứng ở cửa, giọng trầm thấp nói: “Cô cẩn thận một chút.
130 Loan Đậu Đậu miệng còn dính sốt cà chua cười nói: “Tôi biết! Tôi sẽ ngoan ngoãn chờ anh về chỉ cần anh đừng mang vợ chính thức đó về bắt nạt tôi là được!” Ánh mắt phức tạp của Thạch Thương Ly nhìn chằm chằm cô, không tìm được bất cứ sự không vui hay mất mát của cô.
131 “Không muốn. . . . . . . Đừng đối xử với tôi như vậy!” Cơ thể Đậu Đậu run rẩy, nức nở, hai mắt đầy nước mắt: “Thạch Lãng, đừng ép tôi hận anh!” Thạch Lãng xoay người đi về ghế salon, đôi tay đỡ thân thể cô, cả người bao trùm lên người cô, khóe miệng nở nụ cười tà ác, giọng khàn khàn: “Xem như em hận anh, anh cũng phải có em.
132 “Bảo bối, đến phiên chúng ta. ” Thạch Lãng nắm tay cô đứng lên, Đậu Đậu không phản ứng chỉ ngẩng đầu lên, ánh mắt trống rỗng nhìn khuôn mặt dịu dàng của hắn ta.
133 Trên thực tế ông nhìn cô như nhìn thấy mẹ cô! Nhưng bây giờ cô đã trưởng thành, có cuộc sống riêng, lúc rời khỏi Nhật Bản cô nói mình nhất định phải kiên cường, dũng cảm đối mặt tất cả, không lệ thuộc bất kỳ ai.
134 Sói có chuyện phải xa nhà, trước khi đi sói nói với Hồ Ly, Hồ Ly cậu nhất định phải chăm sóc Thỏ, không được lén ăn Thỏ. . . . . . Hồ Ly đồng ý. Nuôi Thỏ mập mạp, sau khi Sói về rất vui vì Hồ Ly chưa ăn Thỏ.
135 Lúc chuẩn bị đi thì hắn quay đầu lại, đôi mắt lạnh lùng nhìn ông, giọng nói rét căm: “Ông nội, bức chết bọn họ, những việc mà ông làm không gặp ác mộng sao?” Cười lạnh, không thèm ngó tới.
136 Sắc mặt Thạch Thương Ly thay đổi, bàn tay nắm chặt Đậu Đậu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thạch Lãng nói: “Cậu nói gì?” “Tôi nói. . . . . . . ” “Không được nói.
137 Thạch Lãng xách thức ăn mới vừa mua về đứng trước cửa phòng bệnh nhìn chiếc giường trống rỗng không có một bóng người. Xoay người bắt lấy một y tá đi ngang qua lo lắng hỏi: “Bệnh nhân ở phòng này đâu?” Cô y tá vội lắc đầu: “Không biết!” “Rốt cuộc các người làm gì? Bệnh nhân đi đâu cũng không biết?” Thạch Lãng tức giận quát, ném đồ trong tay xuống đất, xoay người tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
138 “Sao lại ra nông nỗi này? Sao không sớm đưa cô ấy tới bệnh viện?”Sau khi kiểm tra cho Đậu Đậu sắc mặt bác sĩ cực kỳ khó coi. Kuroiki đứng ở một bên nghe bác sĩ trách không nói một lời ánh mắt đau lòng nhìn cô.
139 Kuroki hơi kinh ngạc, nếu như Loan Đậu Đậu yêu Thạch Thương Lt vậy sao lại cùng với Thạch Lãng. . . . . . . . . Đậu Đậu không thể đứng vững, Kuroki phải đưa tay ôm lấy cô.
140 “Mình chỉ sợ anh ta không có cơm ăn cho nên đưa cơm cho anh ta! Không có ý gì khác. . . . . . Thật không có!” Kỳ Dạ ôm thức ăn trong tay đứng trước cửa phòng làm việc, miệng lẩm bẩm tự cảnh cáo mình, không được suy nghĩ nhiều! “Bản thiếu gia có tấm lòng thiện lương nên đành vậy!” Không nhịn được tự khen mình, trực tiếp mở cửa, ánh mắt nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì ngây người.