101 Editor: May
“Lương Thần ở nơi nào? Hiện tại Lương Thần ở đâu? Các người mang tôi đi tìm Lương Thần, đi tìm ngay bây giờ. . . . . . ”
Cô phải đi tìm Lương Thần.
102 Editor: May
Nơi này không có đèn xanh đèn đỏ và lối đi bộ, xe đến xe đi, Cảnh Hảo Hảo nhìn trái phải một chút, liền trực tiếp đi xuyên qua đường cái đến phía đối diện.
103 Editor: May
May mắn hôm nay cô ta đến tìm Thẩm Lương Niên, nếu hôm nay cô ta không đến tìm Thẩm Lương Niên, có lẽ Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên sẽ quay lại với nhau rồi.
104 Editor: May
Kết quả, hiện tại người phụ nữ tên “Cảnh Hảo Hảo” này lại là đến tìm “Thiếu niên thiên tử" không người không biết ở thành phố Giang Sơn!
Rốt cuộc bọn họ nên ngăn cản hay là không nên ngăn cản?
Nhưng nếu không ngăn được, có thể sẽ bị ông chủ sa thải.
105 Editor: May
Người bên cạnh anh, thoạt nhìn đều là đám người xuất sắc không phú cũng quý, nhưng mà so sánh với anh, lại có vẻ có chút không đủ khí thế, thế cho nên khiến cho người ta liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy sự tồn tại của anh ở trong đám người.
106 Editor: May
Đoàn người họp với Lương Thần, nhìn thấy Lương Thần nửa đường cắt đứt lời nói của bọn họ, đi về phía một phụ nữ, hiện tại lại ôm người phụ nữ kia đi trở về lần nữa, Lương Thần cũng không có để ý tới bọn họ, trực tiếp đi vào “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, khiến đám người kia mạc danh kỳ diệu hai mặt nhìn nhau, cuối cùng vội vàng cũng đi theo Lương Thần vào “Lưu Kim Tuế Nguyệt”.
107 Editor: May
Người đang ngồi, có một hai người bình thường cũng quen biết với Dương Thần, cũng trầm mặc với Lương Thần, đáy lòng Dương Thần càng khẩn trương hơn, anh ta vắt hết óc suy nghĩ nửa ngày, cũng không nghĩ ra được sao mình lại đắc tội với Lương Thần, nhịn không được liền lặng lẽ nghiêng đầu, ném ánh mắt hỏi thăm với người mình quen biết.
108 Editor: May
“Dương tổng dùng không mặc lễ phục để ngăn cản không cho người của tôi tiến Lưu Kim Tuế Nguyệt, như vậy hiện tại, tôi ngược lại muốn thỉnh giáo Dương tổng một chút, những thứ quần áo bên ngoài kia, là toàn bộ trang phục nữ hiện có ở thành phố Giang Sơn, Dương tổng ngài nên tự mình đi nhìn xem, mặc vào kiện quần áo như thế nào, mới có thể xứng vào cửa lớn Lưu Kim Tuế Nguyệt của ngài? Nếu nếu không có thích hợp, không sao, tôi có thể mang tất cả quần áo ở Bắc Kinh, Thượng Hải, các nơi trên cả nước, thậm chí nước ngoài tới đây cho ngài, để cho ngài từ từ chọn!”
Cùng với lời nói của Lương Thần, mọi người ngẩng đầu, cách thủy tinh, rõ ràng nhìn thấy trên quảng trường trước cửa “Lưu Kim Tuế Nguyệt”, bày đầy giá áo, phía trên treo đầy các loại trang phục nữ đủ loại màu sắc kiểu dáng, một năm xuân hạ thu đông cái gì cần có đều có.
109 Editor: May
Bắt đầu từ khi Dương Thần ở bên ngoài xem quần áo, Lương Thần liền ngồi ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo, khí định thần nhàn bảo trợ lý mở máy tính ra, bắt đầu xử lý công chuyện.
110 Editor: May
Sau một lúc lâu, thím Lâm mang theo Dương Thần bị phơi nắng thở hồng hộc mồ hôi đầm đìa đi đến.
Thím Lâm đứng ở cửa đại sảnh, vốn không có đang động.
111 Editor: May
“Hiểu. . . . . . Đã hiểu. ” Dương Thần mang không ngừng gật gật đầu.
Lương Thần nhìn cũng không có liếc anh ta một cái, trực tiếp kéo bả vai Cảnh Hảo Hảo đi, mang theo cô bước về phía cửa.
112 Editor: May
Chỉ là, anh thật không ngờ, nguyên nhân cô đến tìm anh, dĩ nhiên là bởi vì Thẩm Lương Niên!
Lương Thần chỉ cảm thấy tâm vốn có chút vui sướng của mình, nháy mắt liền ngã xuống, anh phân không rõ lúc này rốt cuộc đáy lòng của mình là phẫn nộ chiếm đa số, hay là mất mát.
113 Editor: May
Thật ra, lúc ấy đáy lòng anh có chút trói buộc của đạo đức, tục ngữ nói rất hay, vợ của bạn không thể đoạt.
Cho nên, đêm đó anh gọi điện thoại cho cô, lúc nghe được cô gọi “Lương Niên”, đáy lòng bị chọc khí, nhưng không có bức bách cô, chỉ là lựa chọn thông qua bộ phim điện ảnh của Trương Đạo, tiếp xúc gần với cô hơn.
114 Editor: May
Khí lực Lương Thần có chút lớn, Cảnh Hảo Hảo bị anh cường ngạnh nhét vào, cả người lập tức liền nằm ở trên chỗ ngồi.
Thím Lâm vội vàng vươn tay, nâng Cảnh Hảo Hảo dậy.
115 Editor: May
“Anh xác định sao? Tôi không biết. . . . . . ” Kiều Ôn Noãn nói tới đây, đột nhiên liền nghĩ đến mấy tháng trước lúc mình ở tổ phim Vân Nam, nghe lén được cuộc điện thoại kia của Cảnh Hảo Hảo.
116 Editor: May
Trở lại phòng hội sở, Kiều Ôn Noãn chủ động rót cho Thẩm Lương Niên một ly nước, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp nhu hòa nói: “Lương Niên, em biết Hảo Hảo không cáo mà biệt khiến cho anh rất lo lắng, cũng rất vướng bận, nhưng giống như chúng ta vừa mới nói vậy, công ty của anh không thể không quản.
117 Chương 117: Bỏ qua [4]
Editor: May
Ban đêm, Cảnh Hảo Hảo tâm sự nặng nề nằm ở trên giường lớn phòng ngủ, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không ngủ được, cô thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thời gian, mãi cho đến khi mười hai giờ rưỡi, rốt cục cô nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến tiếng động cơ xe.
118 Chương 118: Bỏ qua [5]
Editor: May
Trở về phòng ngủ chính tầng hai, Lương Thần cởi áo sơ mi của mình, trực tiếp vào phòng tắm, chưa đến một lát, còn có tiếng nước ào ào truyền ra.
119 Chương 119: Nhẫn nại [1]
Editor: May
Người đàn ông này luôn như vậy, miệng ác độc nói hai ba câu liền có thể bóc vết sẹo của người.
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên quen biết mười năm, nói chuyện yêu đương bốn năm, nhưng mà lúc ở cùng một chỗ với Thẩm Lương Niên, giới hạn ở hôn môi, ôm, nắm tay, mặc dù hiện tại cô đã bị Lương Thần đoạt lấy trong sạch, nhưng cả người vẫn cùng sạch sẽ đơn thuần giống như tờ giấy trắng.
120 Chương 120: Nhẫn nại [2]
Editor: May
Lúc này Cảnh Hảo Hảo chỉ mặc một thân nội y đứng ở trước mặt Lương Thần, cũng liền cảm thấy xấu hổ khó nhịn, hiện tại nghe được anh nói những lời này, cô chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác khuất nhục không thể nói nên lời bốc lên từ đáy lòng.