81 Editor: May
Kiều Ôn Noãn đến “Golden Age”, lúc dừng xe, thấy được xe của Thẩm Lương Niên.
Cô ta biết chỗ ngồi quen thuộc của Thẩm Lương Niên, cho nên ngựa quen đường cũ chuẩn xác không có lầm tìm được Thẩm Lương Niên.
82 Editor: May
“Tiểu Noãn. . . . . . ”
“Suỵt. . . . . . ” Kiều Ôn Noãn nâng ngón tay lên, đè môi Thẩm Lương Niên lại, cô cúi đầu, nhìn ánh mắt anh, giọng nói mị hoặc nói:“Lương Niên, chúng ta từng dây dưa cùng một chỗ hai năm, cũng không để ý thêm một lần này.
83 Editor: May
Tâm Lương Thần, nhất thời hỗn loạn thành một đoàn, anh nhịn không được cúi đầu, dùng ngữ khí hung hăng nói ở bên tai Cảnh Hảo Hảo: “Cảnh Hảo Hảo, không có sự cho phép của tôi, em dám chết thử cho tôi xem!”
Bình thường anh dùng khẩu khí như vậy lúc uy hiếp Cảnh Hảo Hảo, cô gái nhỏ sẽ bày ra một bộ dáng rõ ràng rất sợ hãi, lại ra vẻ kiên cường nhìn anh.
84 Editor: May
Hiện tại Thẩm Lương Niên không có tâm để ý tới cô gái trong phòng săn sóc đặc biệt đó.
Nhưng Lương Thần anh sẽ không mặc kệ.
Dù như thế nào, anh cũng sẽ không để bất luận kẻ nào cướp cô đi từ trong tay anh, cho dù là diêm vương gia!
Ánh mắt Lương Thần âm trầm cầm lấy di động của mình, lại gọi điện thoại cho tài xế lần nữa: “Bây giờ bác đi công ty một chuyến, lấy máy tính làm việc của tôi tới đây.
85 Editor: May
“Hảo Hảo, không phải qua một thời gian nữa em muốn gả cho anh làm cô dâu ư? Em còn ngủ như vậy nữa, sẽ gả cho anh như thế nào đây?”
Rõ ràng lời này là anh nói.
86 Editor: May
Một đêm kia, anh bị điện thoại của Từ Dung gọi đi, đi ra khách sạn Tứ Quý, lái xe, một đường đi đến “Golden Age”, anh lăn lộn ở trong thành phố này tám năm, đã sớm nhớ kỹ cảnh đêm nơi này, nhưng lúc anh đi ngang qua cầu sông lớn Hoàn Thành, nhìn thấy nước gợn sóng lăn tăn, từng ánh đèn chung quanh, ánh sao sáng ngời chân trời, lại vẫn có cảm giác kinh diễm, anh không nhịn được liền thả chậm tốc độ xe, hưởng thụ cảnh đêm xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi như vậy.
87 Editor: May
Chỉ là giọng nói của Lương Niên, sao lại nghe khổ sở như vậy?
Anh làm sao vậy?
Cảnh Hảo Hảo muốn mở to mắt nhìn một chút, nhưng lại cảm thấy mí mắt nặng nề, có không động được chút nào.
88 Editor: May
Giải phẫu lần thứ hai của Cảnh Hảo Hảo rất thành công, thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, chỉ là người vẫn còn đang trong cơn hôn mê.
Bệnh viện nhiều người hỗn tạp, cho dù là phòng bệnh vip, cũng sẽ có không ít người đi qua hành lang, Lương Thần ở ngày thứ ba sau khi tình huống Cảnh Hảo Hảo ổn định, trực tiếp làm thủ tục xuất viện, phái người đưa cô đến biệt thự giữa sườn núi, còn cố ý giữ bác sĩ Trương đón từ Bắc Kinh cả đêm ở lại thành phố Giang Sơn, mỗi ngày phái tài xế đón ông đến biệt thự giữa sườn núi làm kiểm tra cho Cảnh Hảo Hảo, còn phân phó toàn bộ người hầu của biệt thự, toàn thể chiếu cố Cảnh Hảo Hảo toàn bộ hai mươi tư tiếng.
89 Editor: May
Lương Thần thả chậm bước chân, đi tới, sau đó liền nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo trên giường.
Người hầu nằm úp sấp ngủ đột nhiên mê mê màng màng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía trước đứng một bóng người, đầu tiên là cúi đầu kêu một tiếng, sau đó liền vội vàng khẩn trương hề hề đứng lên, hô một tiếng: “Thần thiếu gia.
90 Editor: May
“Tớ kéo bạn bè hỏi, kết quả bọn họ cũng không biết cụ thể là chuyện gì xảy ra, nguyên nhân tớ trả chậm cho ngân hàng là do mới đầu tư toàn bộ tiền vào một hạng mục mới ở tháng trước, kết quả hiện tại liền nháo thành như vậy.
91 Editor: May
“Đừng, biết việc này cũng không có tác dụng, vẫn không giải quyết được đâu?” Từ Dung cười ha ha rót cho Lương Thần một ly rượu: “Nhìn trên mặt mũi chúng ta đều là anh em, tớ biết cậu sẽ không thấy chết mà không cứu, cho nên dứt khoát lúc gọi điện thoại cho ông cụ, trực tiếp để ông ra mặt hỗ trợ giải quyết một chút, ông cụ gọi một cuộc điện thoại cho ngân hàng, bảo đảm ngân hàng không dám thúc giục Lương Niên trả tiền, thậm chí muốn kéo dài một hai năm cũng không phải là vấn đề gì lớn!”
Từ Dung vừa nói, vừa nghiêng đầu, nháy mắt ra hiệu với Thẩm Lương Niên một chút.
92 Editor: May
Thẩm Lương Niên vội vàng hoàn hồn, như là đang che dấu cái gì đó, câu môi cười cười: “Vậy thì tốt rồi, liền phiền toái cậu. . . . . . ”
Lời nói của Thẩm Lương Niên còn chưa nói xong, di động Lương Thần liền vang lên.
93 Editor: May
Giọng nói Cảnh Hảo Hảo vừa rơi xuống, cửa liền truyền đến vài tiếng cung kính: “Thần thiếu gia. ”
Cảnh Hảo Hảo theo bản năng quay đầu, nhìn thấy Lương Thần đứng thẳng tắp ở cửa phòng ngủ, đối mặt với tiếng chào hỏi bận tới bận đi trong phòng, vừa không lên tiếng, cũng không gật đầu, một đôi đôi mắt tối đen thâm thúy, trực tiếp nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo.
94 Editor: May
Cảnh Hảo Hảo nghe được di động của mình, tạm dừng trong chốc lát, rốt cục vẫn là mở mắt.
Lương Thần nhìn thấy cô trợn mắt, liền chỉ chỉ chén cháo bị chính mình đặt ở trên bàn kia, người hầu vội vàng tỉnh táo lại, bưng cháo đến trước mặt của anh.
95 Editor: May
Ăn cháo xong, người hầu mang thuốc lên, Lương Thần vẫn tự mình đút Cảnh Hảo Hảo uống xong, sau đó đặt cô nằm ngang ở trên giường, lúc này mới phất tay một cái, để người hầu trong cả biệt thự đều rời khỏi phòng ngủ, tự mình ngồi ở trên sô pha bên giường, cầm ipad xem tin tức, anh sợ quấy rầy Cảnh Hảo Hảo nghỉ ngơi, cố ý chỉnh ipad thành tĩnh âm.
96 Editor: May
Lương Thần dừng một chút, liền bất động thanh sắc ngẩng đầu, nhìn Cảnh Hảo Hảo tiếp tục nói: “Bác sĩ nói, hiện tại em tổn thương nguyên khí nặng nề, cần tĩnh dưỡng, cho nên lúc này, em cứ thành thành thật thật nằm ở trên giường đi, nếu thật sự nhàm chán, tôi bảo tất cả người trong biệt thự đều nói chuyện phiếm với em, nếu em cảm thấy người không đủ nhiều, ngày mai tôi liền phân phó quản gia tuyển thêm một đám người hầu, chuyên nói chuyện phiếm với em.
97 Editor: May
“Tôi nào dám nói bừa, chính là mấy tháng trước Cảnh tiểu thư được tài xế đón đến biệt thự của chúng ta, buổi tối tôi làm món ăn khuya, muốn đưa lên lâu đưa cho Cảnh tiểu thư và Thần thiếu gia ăn, kết quả tôi nghe được Thần thiếu gia nói với Cảnh tiểu thư, bảo cô ấy chia tay với Thẩm Lương Niên.
98 Editor: May
“Thật ra lúc đó tôi cảm thấy, tương lai Cảnh tiểu thư sẽ là bùa hộ mệnh của chúng ta nha. . . . . . ”
. . . . . .
Đúng lúc đó, ngoài cửa “Golden Age”.
99 Editor: May
Trong cơm của cô, rốt cuộc cũng không có hương vị thuốc đông y nữa, cô cũng không bao giờ sẽ phải uống một xấp dầy thuốc tây sau khi ăn nữa.
100 Editor: May
Buổi sáng cũng không có chương trình ti vi nào có thể xem, đại đa số đều là quảng cáo và tin tức, Cảnh Hảo Hảo cầm điều khiển từ xa, không ngừng đổi đài, nhìn giống cưỡi ngựa xem hoa.