61 Chuyện gì bên kia vậy _ hắn đi ngang qua thấy đông người thì tò mò ghé vào Khi hắn len vào bên trong đám đông thì điều khiến hắn ngạc nhiên nhất là tiếng vĩ cầm cảu nó, thật sự rất hay rất đáng để nghe.
62 Nó chẳng thể ngủ sớm vào đêm qua mặc dù thay đồ tắt điện rất sớm nó còn chẳng thèm ăn tối nữa chứ, vậy mà sáng nay vẫn dậy sớm là sao không biết. Nó cũng chẳng nướng thêm làm gì, đứng dậy lại gần ban công kéo tấm rèm ra cho có chút nắng sáng vào phòng rồi vào nhà tắm thay đồ.
63 Khi hắn vừa dừng xe nó liền chạy thiệt nhanh về phía nhà kho, hắn gọi nhưng nó không chịu dừng lại, buồn hắn phải chạy dí theo nó thật nhanh. Khi gần tới nhà kho hắn đã đuổi kịp nó, hắn kéo nó vào lòng mình rồi ôm chặt vào lòng quay lưng lại với nhà kho.
64 Trong phòng họp - Mấy người tưởng đây là trò đùa à…. có biết những đứa không có tài năng bước vào cuộc thi sẽ bị chèn ép như thế nào không hả….
65 Cốc cốc cốc - Băng à…ba mẹ rất xin lỗi… - Con không sao _ nó cắt ngang câu nói của mẹ vì nó không muốn nghe lý do - Để bù lại tối nay cả nhà mình cùng ăn tối ở ngoài được chứ _ ba nó hỏi - Con sao cũng được _ nó nhìn ba nó - Ok…lát nữa mẹ sẽ về đón con - Không cần đâu…con tự đến đó được rồi, cứ cho con địa chỉ là được Nó nằm xuống rồi kéo mền chùm kín đầu, ba mẹ nó thấy có lỗi nên cũng chẳng nói gì thêm mà chỉ lặng lẽ đóng cửa lại rồi đi thôi.
66 Mẹ nó đưa nó tới nhà hàng đã hẹn trước với ba nó, cả nhà lúc đầu ngồi ăn cơm vui vẻ, họ chỉ chúc mừng và nói đến thành công của nó tránh không nói đến công việc và bận rộn của hai người.
67 Sáng hôm sau nó bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời được Pin kéo rèm cửa ra cho ánh mặt trời lọt vào bên trong phòng, nó bắt đầu có cảm giác trên cơ thể mình, thấy đau lưng và đau đầu.
68 Nó ngồi xuống ghế sofa giữa nhà khách chờ hắn vào, lúc hắn vào thấy nó đang đợi mình thì ngoắc ngoắc tay ra hiệu cho nó đi theo mình. Hắn dẫn nó lên phòng của mình, mở tủ và lấy cho nó một cái áo sơ mi của mình rồi quăng cho nó.
69 Ở nhà Duyên Lúc Duyên xuống nhà để đến nhạc viện luyện tập, thì mẹ chị ta gọi chị ta vào phòng nói chuyện một lát. Mặc dù cảm thấy có lỗi với Linh nhưng đại nhạc hội chị phải dùng nhiều thủ đoạn khác nhau mới có thể đường đường chính chính bước vào thì làm sao có thể bỏ được, cho dù chị đã từng có ý nghĩ đó.
70 Lúc nó bước vào phòng họp của các thí sinh đại diện 4 con người 5 giáo sư ai cũng ngạc nhiên nhìn nó, nó thản nhiên bước vào như không có chuyện gì xảy ra.
71 Nó ngồi trong phòng nhìn đồng hồ trên tường mà đếm, nó tính sẽ ngồi trong này độ 15 20 phút gì đó rồi sẽ xuống nhà rồi ra ngoài một cách hiên ngang chứ lúc nó chưa nghĩ tới việc sẽ nhờ Pin giúp nó đã tưởng tượng ra cảnh nó đào tẩu như thế nào rồi.
72 Còn về phần hắn, cảm giác này khó nói thành lời lắm, trong yên tĩnh hắn có thể nghe thấy rõ nhịp đập của con tim mình nữa là, hắn không thể giải thích nổi tại sao lại luôn muốn ở bên cạnh nó, ở nó luôn có gì đó khiến hắn thấy nhẹ lòng lắm.
73 Ting tong…. Ting tong Nó nhìn đồng hồ trong điện thoại để xem mấy giờ mà lại có người đến, có lẽ là Pin, nó nghĩ đơn giản như thế thôi vì đây là nhà của Pin, với lại theo tính của anh thì nó biết anh sẽ chẳng dẫn ai về nhà đó là lý do chẳng có ai có thể đến đây cả.
74 - Cháu tới đó sao Pin _ mẹ nó ngồi trong phòng khách nói - … _ nó quay lại phía sau thì thấy Pin ngay sau lưng nó - Chào cô _ Pin nói - … _ nó quay lại nhìn mẹ nó rồi đi thẳng một mạch lên phòng chẳng nói với ai câu nào - Cảm ơn cháu đã đưa nó về Đó là câu cuối cùng nó nghe được từ mẹ nó trước khi nó vào phòng, nó đặt balo xuống sàn, nhìn mọi thứ trong phòng một lượt, nó đi mới có một ngày mà có nhiều thứ bị thay đổi trong phòng quá.
75 RENG…RENG…RENG Chuông hết giờ reo lên, mọi người uể oải đứng dậy việc đi học trở lại sau một thời gian nghỉ dài khiến tát cả trở nên mệt mọi và chán nản với việc học nhiều hơn.
76 Thiệp mời mà giáo sư Ly nhắc ở buổi họp các thí sinh đại diện đã được trao tận tay cho nó rồi, và người trao cho nó không ai khác chính là ba nó, trong chính ngôi nhà của nó.
77 Nó đứng ở phía trên tầng cao nhìn xuống sân nhà hàng nơi tổ chức tiệc thấy có rất nhiều người tới dự, đủ mọi thành phần và đủ mọi tầng lớp. Nó tính xuống dưới để tìm người quen nào đó ở trường cho đỡ ngại, nhưng khi nó chuẩn bị quay đi thì sự xuất hiện của một người bước ra khỏi xe ở phía dưới đã níu chân nó lại.
78 - Sao cô dám làm thế với con gái tôi chứ _ mẹ nó trừng mắt nhìn mẹ Thiên Anh - Mẹ à _ Thiên Anh lau mặt giúp mẹ mình - Tôi sẽ không để yên ấy người đâu _ mẹ Thiên Anh nói - Đi thôi _ bà kéo theo Thiên Anh rồi bỏ đi - Mẹ… _ nó nhìn mẹ nó - Con gái…mẹ xin lỗi _ mẹ nó vội ôm nó vào lòng - Con tưởng mẹ không tới…con đã cố gắng bảo vệ mẹ trước bọn họ - Mẹ biết…mẹ nghe hết mà _ mẹ nó xoa đầu nó - Sao lại là mẹ chứ…mẹ tới làm gì chứ - Con là con gái mẹ mà…mẹ phải tới chứ _ mẹ nó mỉm cười âu yếm nó - Mẹ tới rồi thì con phải làm sao chứ _ bỗng nó oà khóc - …con nghĩ mẹ sẽ không tới…con sợ mọi người nói con là trẻ mồ côi lắm rồi _ nó bật khóc - Đi thôi…để hai mẹ con họ với nhau đi _ Pin vỗ vai Eric và hắn - Đi thôi _ Eric bỏ đi trước - Chuyện quái gì vậy _ hắn hỏi - Quên nó đi _ Pin túm áo hắn kéo đi Ở nhà Thiên Anh - Mẹ thấy nó chưa…vậy mà lúc nãy mẹ còn khen nó - Ai ngờ nó như thế đâu - Nhưng con nhỏ đó rốt cuộc thân thế ra sao _ mẹ cô ta nói tiếp - Con không chắc lắm…nhưng trước đây con có cho người điều tra thì biết cô ta là con gái duy nhất của hiệu trường nhạc viện W… - Cái gì _ mẹ cô ta hét lên cắt ngang lời cô ta _ không phải ông ta không có gia đình sao - Để con nói hết coi… _ cô ta nhìn mẹ mình _ còn mẹ là bác sĩ Xuân Anh…người rất có tiếng nói trong giới y học thế giới - Thật không thể tin được _ bà ta ngả người ra sau - Với thân thế đó thì ai dám làm gì cô ta chứ…vả lại hình như sau lưng nó còn có một người nữa, nhưng con không biết đó là ai…nghe nói rất có quyền lực, cũng không phải dạng vừa đâu - Không ai biết thân thế con nhỏ đi vậy sao không cho tất cả mọi người cùng biết luôn đi…chắc sẽ thú vị lắm - Mẹ à…làm sao….
79 Hắn đội mũ bảo hiểm lên cho nó, rồi cài dây mũ cho nó luôn, thì ra đây là lý do hắn không về cùng ba hắn, hắn đi xe riêng tới đây thì việc gì phải đi cùng ba mình chứ.
80 Hắn lên phòng đóng cửa lại đứng nhìn vào không gian tối om trong phòng hồi lâu rồi bỗng hắn nổi điên lên ném cái cặp vào trong không gian tối om đó, cái không gian hắn đã sống suốt mấy tháng trời khiến đồ đạc trong phòng bị đổ vỡ lung tung.