1 “ I love you, loving you, as the mouse so love the rice. Even every day……”
Vào đầu hạ nắng nóng, bầu trời xanh thắm không gợn tí mây, những ánh nắng ấm vui đùa chiếu rọi khắp một góc sân đỏ rực.
2 Vào đại học cả 3 may mắn học cùng trường, không hẹn mà họp thành “bộ 3 độc thân, vui tính”.
Đầu bên kia vừa dập máy Thinh Thinh bất giác thững người một hồi lâu, bộ dạng tươi cười bỗng tối sầm, lặng hẳn.
3 Ánh nắng chói rọi len lỏi qua từng chiếc lá phả lên khuôn mặt thanh tú ấy như những vầng hào quang chói nhoáng.
Phía sau cánh cửa Thinh Thinh thoáng nghe tiếng thở dài của Tố Tố.
4 Chiếc xe bỏ đi, để lại một hình bóng nào đó bên vệ đường hứng chịu từng giọt mưa buốt giá.
Vẫn con đường ấy, con đường đã chất chứa biết bao kỉ niệm giữa cô và hắn, vẫn những bóng đèn vàng liêu xiêu im đậm hình bóng người nào đó.
5 “Tớ thích cậu. ”
Vẫn ánh mắt lạnh lùng:”Vì sao? lý do?. ”
Chiếc Taxi đổ tại một họp đêm lớn, ánh đèn xanh, đỏ, tím rọi xuống mặt đường trông khá bắt mắt.
6 Thế đấy, thế là mọi chuyện đã xảy ra như một lẽ đương nhiên. Ba tháng,khoảng thời gian đấy nói ngắn không ngắn, nói dài không dài mà biết bao chuyện đã ập đến như một cơn giông tố.
7 “Tớ nghe nói đại luật sư Nam rất phong độ, cao ráo,đẹp trai. Anh ấy từng là đối tượng xem mắt do ba tớ sắp đặt nhưng chưa kịp gặp đã bị tớ từ chối rồi.
8 Hưm. . m một cái tên khá xấu.
Xế chiều, ánh nắng sớm chiều nhạt dần, liêu xiêu vài bóng đèn đã vội thắp. Ai đó giờ đây mới trở về phòng làm việc của mình:
“Sao rồi?hôm nay cô gái đến phỏng vấn thế nào?”
“Cũng tạm ổn,không đến nỗi tệ.
9 Một con F12 Berlinetta màu đỏ nổi bật đột ngột đổ tại cửa công ty. Cửa xe vừa mở một giọng trầm ấm khẽ vang lên:
“Mưa lớn rồi, lên xe đi. ”
Từ ngày bắt đầu kì thực tập ba cô nàng cũng ít được rảnh rỗi như mọi khi, tất nhiên vụ “Nguyệt Hạ Nam” rốt cuộc là ai cũng được làm sáng tỏ.
10 Đại Boss liếc nhìn ánh mắt sáng rực của cô,lòng cười thầm, nói:” Không ngờ em vẫn còn thích ăn kem bạc hà như vậy. ”
Một lúc sau các món ăn lần lượt mang lên, đại Boss ung dung cầm đũa ăn một cách say sưa.
11 Ôi trời ơi!!! Không ai điên rồ như mình cả, “mộng du giang hồ” một thời thảm họa, một thời vỡ mộng.
Còn nhớ có lần tình cờ đọc quyển tiểu thuyết:”Yêu em từ cái nhìn đầu tiên”,thế là mấy hôm liền cứ mê mẩn anh Tiêu Nại, hễ mỗi lần online lại vào tìm kiếm “Mộng du giang hồ”.
12 Bàn tay ấm áp khẽ vuốt lên mũi cô bảo:”Thinh Thinh, sao em lại ngốc nghếch, ngờ nghệch vậy cơ chứ. ”
Sau bữa cơm hôm đó, Không biết là vì đã làm gì đắc tội với Boss hay do mất tín nhiệm mà công việc của Thinh Thinh cũng thuyên giảm dần.
13 Trong lúc cô đang mải mê chìm đắm với cách trang trí kem của quán thì bên cạnh vang lên một câu:”Em có thắc mắc vì sao anh lại luôn gọi món này cho riêng em không?”
Tất nhiên ngày hôm sau Thinh Thinh đến trễ như lời đại Boss đã căn dặn.
14 Mười ngày rồi, Tố Tố qua bên ấy đã tròn mười ngày nhưng vẫn chưa có tâm tích gì…
Công việc của Thinh Thinh vẫn nhàn rỗi như thường lệ, còn Nguyệt Hạ Nam không hiểu vì sao dạo gần đây cứ đầu tấp mặt tối, dường như anh ấy cũng quên lãng chuyện cần nói với cô.
15 Cậu bé đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, nước mắt bất giác cũng rơi theo:”Thinh Thinh em đừng như thế. Anh nhất định sẽ trở lại, sẽ quay về kiếm em. ”
Thinh Thinh mang theo tâm trạng rối bời bắt Taxi phóng như bay đến bệnh viện.
16 Diệu Diệu cuối cùng cũng quay lại, Thinh Thinh và Nguyệt Hạ Nam lúc này cố tỏ ra bình thường như không có gì.
Thinh Thinh rời khỏi bệnh viện đã là chín giờ mấy, màn đêm đen nghịt bao trùm cả bầu trời.
17 Thinh Thinh đột ngột rút vội tay ra, tức giận hỏi:”Vậy rốt cuộc cậu lại muốn gì ở tôi? Lại xem tôi như trò đùa sao??? Hay là một quân cờ để hai người lại hàn gắn tình cảm???”
Thinh Thinh cố dùng hết sức đỡ lấy thân hình vạm vỡ của hắn, mặt đỏ gay, cô nặng nhọc lê từng bước, từng bước…
Thật sự hắn rất nặng…đến nỗi xém tí là khiến cô ngã nhào trên mặt đường, lại hay thích quơ múa lung tung, miệng không ngừng lảm nhảm.
18 Hạ Nam đột nhiên lại nở nụ cười, hững hờ hỏi:”Em lo lắng cho anh sao?”
Mấy ngày sau đó Nguyệt Hạ Nam đã xuất viện, anh tiếp tục trở lại với đống công việc bộn bề đang nửa vời của mình.
19 Cánh cổng mở toan, từ đằng xa một dáng người cao ráo khoác trên mình bộ âu phục sang trọng chậm rãi tiến đến.
“Bà Mã, sắp đến giờ bắt đầu phiên tòa rồi.
20 Một lúc sau, dường như cảm nhận được ai đó đang nhìn mình, Hà Vĩ Phong từ tốn xoay người lại, nhìn cô ngạc nhiên.
Phiên tòa kết thúc một cách viên mãn, thân chủ cuối cùng đã thoát khỏi vòng tay ác ma, quyền nuôi dưỡng cũng đã thuộc về bà Mã.