1 Chương 1
Ðể đọc câu chuyện này, bạn bắt buộc phải tưởng tượng.
Nếu là con gái, bạn tưởng tượng ít thôi. Nếu là con trai, bạn phải tưởng tượng khủng khiếp hơn nhiều.
2 Chương 2
Nói chẳng ai để ý đến chiếc áo dài bạn mặc là nói chung toàn trường. Còn nói riêng trong lớp thì hai tên Ria Mép và Bắp Rang, những đứa bạn trai học chung từ hồi lớp chín, chẳng được chút xíu nào vô tư như vậy.
3 Chương 3
Sau lần đó, thỉnh thoảng mẹ bạn lại trêu Tóc Ngắn:
- A, con bé này giống con trai quá ta!
Nhỏ Tóc Ngắn chả coi lời trêu đó ra ký lô nào.
4 Chương 4 Nhưng Tóc Ngắn chỉ khoan khoái có một chút xíu thôi. Rồi thì nó lại khó chịu như cũ. Gì chứ áo dài là nó ghét cay ghét đắng. Thà mặc váy còn thấy thoải mái hơn.
5 Chương 5
Bạn lớn.
Các bạn của bạn cũng lớn.
Ria Mép lớn. Bắp Rang lớn. Kiếng Cận lớn. Tóc Ngắn lớn. Hạt Tiêu lớn. Hột Mít dĩ nhiên là lớn.
Ai cũng lớn.
6 Chương 6
Khác với nhỏ Kiếng Cận, các bạn trai trong lớp, bạn chỉ thân với Ria Mép và Bắp Rang. Thân đến nỗi hai tên tiểu quỷ này ngay từ đầu năm đã bị bạn và nhỏ Kiếng Cận hành mệt xỉu.
7 Chương 7
Từ hôm đó, khi vô lớp, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận lên lầu. Khi ra về, Ria Mép và Bắp Rang xách cặp giùm bạn và Kiếng Cận xuống đất.
8 Chương 8
Một tuần lễ có bảy ngày.
Trừ ngày chủ nhật, còn lại sáu ngày.
Trong sáu ngày đó, có đến năm ngày lớp bạn chỉ học một buổi sáng. Riêng ngày thứ năm, lớp bạn học cả sáng lẫn chiều.
9 Chương 9
Cố kê khai thì nhà bạn kể như có năm phòng.
Ngoài cùng là phòng khách. Phòng khách rộng nhất nhà. Kế đến là phòng học cũng là phòng ngủ của bạn.
10 Chương 10
Ăn cơm trưa xong, đám con trai nằm ngủ ở phòng khách, tụi con gái ngủ trong phòng của bạn.
Ngủ là nói theo thói quen, nói cho oai. Bởi nằm thì rõ ai cũng nằm, nhưng mọi con mắt đều mở thao láo.
11 Chương 11
Thực ra, Bảnh Trai ở lại lề đường bên này chẳng phải tử tế gì. Nếu không phải ghé tiệm tạp hóa gần đó mua cây compa, nó đã tót qua lề đường bên kia cùng tụi bạn quỷ quái từ lâu rồi.
12 Chương 12 Từ ngày Bảnh Trai chơi thân với Tóc Ngắn, nhỏ Kiếng Cận lại cặp kè với bạn như cũ. Hẳn nhiên là bạn rất vui. Và cũng hẳn nhiên là bạn cố không để lộ niềm vui đó ra ngoài mặt.
13 Chương 13
Lớp trưởng Hột Mít ngạc nhiên khi thấy bí thư chi đoàn Hạt Tiêu hớt hơ hớt hải đi tìm mình.
Nhưng đến khi nghe Hạt Tiêu thuật lại sự tình, Hột Mít còn hớt hơ hớt hải hơn:
- Phen này chết chắc rồi!
Ngay lập tức, Tóc Ngắn, Ria Mép, Bắp Rang, Bảnh Trai, Răng Chuột, Vòng Kiềng, Kiếng Cận và bạn được triệu tập:
Tóc Ngắn nghinh mặt nhìn Hột Mít:
- Thấy chưa! Hôm trước để mình vào thế, thì đâu có chuyện gì xảy ra!
- Thôi đi, bà ơi! - Ria Mép lườm Tóc Ngắn - Tranh giải bóng đá nam, ai cho con gái vô sân mà thay với thế!
Hạt Tiêu méo xệch miệng:
- Các bạn đừng cãi nữa! Lo nghĩ cách cứu bồ lẹ lẹ đi kìa!
Bắp Rang gật gù:
- Chỉ có một cách thôi.
14 Chương 14
Mặt Mụn đấm ngực có một cái, nhưng sau đó nó đưa tay lên cốc đầu tới tám cái.
Vì nó thấy nó ngu quá. Nếu hôm gặp chị Mắt Nai, nó bảo nó sắp chuyển trường thì có lẽ mọi chuyện đã xuôi chèo mát mái rồi.
15 Chương 15
Một cuộc đối thoại có nội dung quan trọng như vậy lẽ ra không kết thúc đột ngột chỉ sau mấy câu ngắn ngủn, nhưng lúc đó do quá bất ngờ, nhỏ Kiếng Cận làm rớt cái ống nghe xuống đất, suýt nữa bể tan tành.
16 Chương 16
Dẫu sao, ngày hôm đó cũng không phải là ngày xui tận mạng của Bảnh Trai.
Còn hai mươi phút hết giờ trực, khách mượn sách tản dần.
Còn mười lăm phút hết giờ trực, Bảnh Trai đã sung sướng chễm chệ trên chiếc ghế bên cạnh Tóc Ngắn.
17 Chương 17 Ria Mép là đứa tinh quái. Nhưng ngay trong lúc đó, nó không biết ở đằng sau lưng nó, thằng Bắp Rang cũng đang chở nhỏ Kiếng Cận đưổi theo nó và bạn.
18 Chương 18
Từ bữa đó, lớp phó trật tự là bạn bớt cằn nhằn Răng Chuột về tội đi trễ.
Lớp phó học tập Bảnh Trai bớt làu bàu Răng Chuột về tội không thuộc bài.
19 Chương 19
Khi nói như vậy, Răng Chuột nghĩ rằng chỉ có một mình bạn đến thăm căn nhà chật chội của nó.
Trưa thứ năm, lúc tan học, nghe bạn nói:
- Răng Chuột về trước đi, mình sẽ tới sau.
20 Chương 20
Thằng Bắp Rang nói hai chữ “Vậy thôi” nghe nhẹ tưng. Nhưng Răng Chuột biết: Ðiều đơn giản đó, không phải ai cũng làm được.
Nó kể với Cọng Rơm về chuyện cái mũi của thằng Bắp Rang, rồi kết luận:
- Một khả năng kỳ diệu!
Cọng Rơm hoàn toàn tán thành.