1 - Tiểu thư à, xin người chú trọng thân thể! - Người đàn ông có vóc dáng cao to, mặc bộ vest màu đen lên tiếng.
- Móa, coăn mọe nó! Tiểu thư cái đầu nhà ông ấy! Ông mau tránh ra để tôi còn đi học, trễ giờ của tôi rồi đây này, phiền phức! - Vừa nói cô gái có mái tóc màu xám bên dưới đuôi còn có điểm chút màu xanh dương trông rất đẹp mắt vừa đẩy cái người cao to nào đó đang chắn trước mặt của mình.
2 Sau khi biết đc sự thật phũ đến nỗi ko còn gì có thể phũ hơn đc nữa, cô liền thu mình vào 1 góc tường. . . . đếm mấy con kiến bé xíu xiu đang đuy ""dã ngoại"" ngoài cửa sổ để thôi miên bản thân ngủ thêm lần nữa với hy vọng: biết đâu sau khi ngủ dậy mình lại trở thành chính bản thân mình thì sao.
3 Hai chân nhanh chóng cô theo mẹ ra khỏi bệnh viện, lên xe trở về nhà.
Đến nhà
~
"" Woa! To quá đi a"", đó là những gì mà cô cảm nhận được khi thấy ""ngôi nhà"" trước mặt.
4 - Tiểu thư, mời người xuống ăn sáng! - Tiếng người làm trước cửa phòng cô nói. - zzzzz. . . . . . . zzzzzzzz. . . . . . . - Đáp lại tiếng của người làm đó chính là tiếng thở đều của cô.
5 " Khợp"- Á Á Á Á, cô là cái thể loại gì vậy. . . . . chó hả? Sao tự nhiên cắn tôi, bộ lên cơn rồi hả???? - Người đàn ông lạ mặt bỗng nhảy dựng lên khi bị cái con người nào đó cắn cho một phát vào tay.
6 - Này, tỉnh. Lãnh Thiên Tuyết, tỉnh, cô mau tỉnh cho tôi! - Dương Vũ ra sức dùng tay vỗ đồm độp vô má cô.
- Hứm, cái gì mà kì vậy? Oa. . . . tránh ra cho tôi ngủ đừng mà có nhiễu.
7 - Xin lỗi, cô không thể tham gia được! - Người đàn ông đưa tay chặn trước mặt Thiên Tuyết. - Gì chứ! Sao lại không? - Cô bức xúc, tay múa chân bay trước ông ta.
8 - Tạm biệt quí khách!- Tạm biệt, tạm biệt.
Hai tay cầm một đống đồ Thiên Tuyết vui vẻ bước chân ra khỏi trung tâm thương mại. Một bên là quần áo, một bên là đồ ăn vặt, nhiều vô kể tưởng như dùng để dự trữ.
9 - Tuyết nhi, con đẹp lắm. - Thật sao mẹ?
- Thật, mẹ có bao giờ dối con đâu.
Quả thật vậy, hôm nay cô diện bộ đầm đen đơn sắc, cổ khoét chữ V vừa sang trọng lại cực quyến rũ.
10 - Bạch tuộc nướng đi. . . - Mực chiên đi. . .
-. . . . . .
Oa, thật hấp dẫn, bao nhiêu đồ ngon như vậy cô phải ăn cho bằng được a
. Hít một hơi lớn.
11 - Lãnh tiểu thư, mời cô dùng cơm. - Hớ, à ừm.
- Vậy tôi xin phép nếu có việc gì cần đến cô cứ gọi tôi.
Dứt lời người đàn ông mặc suit đen liền trực tiếp quay người.
12 - Không thấy. - Cái gì? Không thấy sao?
- Tôi đã lục tung chỗ này rồi nhưng không thấy.
- Cô ta thì có thể đi đâu được chứ?
- Lãnh Thiên Tuấn, anh đừng vội lo lắng tôi nghĩ Lãnh tiểu thư sẽ không sao.
13 - Oa anh đẹp trai hức. . . hì hì lại đây chơi nè!
- Cô thôi đi.
- Anh hức. . . đẹp trai. . . đẹp. . . hí hí.
-. . .
Trần Vân An hiện đang thực hận chính mình.
14 Aiyo sao đầu đau dữ vậy nè, cô nhớ mình đâu có bị gì đâu ta. Ong ong, ù ù lại còn choáng choáng thực đặc biệt mà, đặc biệt đến nỗi cô muốn khóc luôn rồi nè.
15 " Đường và chân là đôi bạn thân; chân đi chơi, chân đi học; đường ngang dọc đường dẫn tới nơi. . . ".
LỪA TÌNH! =. . =
Làm như thân nhau quá thể vậy.
16 Sao nặng quá thể vậy nè. Nhìn người thì rõ " mi nhon " mà sao như con lợn vậy trời.
Đẩy, đẩy, đẩy, tôi đẩy.
Không có tác dụng. . . tui hờn. -_-
Vặn vặn, vẹo vẹo, vặn vẹo cả người.
17 * Uỵch*
À há, vui chưa? Đẹp cái mặt chưa? Mặc cái váy thôi mà cũng không xong. Chân đi được nhiêu bước mà té cho dập mặt?
Nhẹ nhàng đưa tay kéo tà váy.
18 - Bớ, bớ bắt cóc. . . ứ. . . ưm. . .
- Cô bớt mấy tiếng không ai nói cô câm đâu. Theo tôi.
Theo? Này đại ca, anh mát dây thần kinh hả? Như vầy mà là theo, có mà bị lôi đi thì có.
19 - Tiểu Tuyết, con làm sao thế? Cả người đều không có tinh thần.
- Con? Không sao, không sao.
- Nhớ chú ý sức khỏe. Thôi, ra ăn sáng đi.
- Dạ.
20 Kia chẳng phải là. . . Lục Cẩn Nhiên sao? Sao lại đứng cùng một đám nam nhân mặc đồ đen như vậy?
Không thể nào. Mắt cô mở to ngạc nhiên.
Làm sao mà có thể chứ.