21 - Tôi kể cô nghe chuyện này, kinh khủng lắm.
- Chuyện gì?
- Thì là Lãnh tiểu thư ấy, Lãnh Thiên Tuyết hôm nay qua tôi thấy cô ta lên xe của Bạch thiếu gia.
22 - Giáo sư tha cho em đi mà.
-. . .
- Giáo sư!
-. . .
- Tha cho em đi, giáo sư. Em chừa rồi.
~~ -. . .
- GIÁO SƯ!
-. . . Không được.
23 ~ 13 năm trước.
- Anh hai.
-. . .
- Đừng khóc, khóc rất xấu.
-. . .
- Đừng khóc mà, em. . . hức. . . hức. . . oa oa oa. . . anh hai đừng.
24 - Xin chào, cô là nhân viên thực tập mới phải không?
- Đúng, đúng là tôi.
- Vậy cô đi theo tôi.
- Ưm.
~~- Từ giờ cô sẽ thực tập làm việc ở phòng giám đốc, rõ chưa?
- Ơ, nhưng mà tôi đăng kí thực tập làm nhân viên ở phòng kinh doanh mà.
25 - Lãnh Thiên Tuyết, lấy giúp tôi tập hồ sơ ở trên giá sách.
-. . .
- Lãnh Thiên Tuyết, pha cho tôi tách coffee.
-. . .
- Sao lại đắng thế này, làm lại cái khác.
26 - Con định hại chết mẹ luôn sao?
- Há, gì mà chết chứ. Con đâu có làm gì đâu.
- Vậy sao con lại ăn mặc như vậy?
Nhìn lại bản thân từ đầu đến đí* à nhầm đến chân.
27 Mẹ ơi, cô đang ở đâu thế này? Có cần thiết phải xa hoa như vậy không? Không phải chỉ là ăn thôi sao mà phải bày biện như vậy. Mấy người không tiếc nhưng cô biết tiếc đồ ăn a.
28 - Ưm. . . ư. . .
- Tiểu Tuyết tỉnh rồi, cha mẹ ơi Tiểu Tuyết tỉnh lại rồi.
Tiểu Tuyết? Không phải là cô sao? Tỉnh? Ơ thế không phải là tỉnh ngủ à? Chỉ là tỉnh ngủ thôi thì việc gì phải gọi cha kêu mẹ như vậy?
Mở mắt, đảo nhìn quanh một chút, chói quá.
29 - Tiểu Tuyết à, sáng rồi, dậy thôi.
-. . .
- Tiểu Tuyết à, em ăn sáng đi.
-. . .
- Tiểu Tuyết à, hôm nay em có muốn đi đâu không?
-.
30 * Lật* * Rầm*
- Á!
-. . . Còn không mau dậy.
- A ui, mẹ làm gì vậy?
- Con còn định ngủ đến lúc nào nữa?
Hớ, giờ muộn lắm rồi sao?
Từ dưới đất bò lên giường, lục tìm điện thoại trong đống chăn gối.
31 - Ya, cút hết, cút hết cho tôi. Khôn hồn thì tránh xa tôi ra!
Gằn giọng lớn tiếng mà nói, gân xanh ở cổ cũng được dịp nổi hết lên, Lãnh Thiên Tuấn đã thực sự bùng phát rồi.
32 16 con mắt nhìn nhau, không ai nói một lời, bao trùm là bầu không khí yên tĩnh đến đáng sợ. Quay ngược, quay xuôi người nhìn ta thì ta nhìn người, có cái đầu nhỏ nào đó vẫn luôn động.
33 - Này, khăn bông.
. . .
- Này, nước.
. . .
- Đi đường nhớ mang theo mũ.
. . .
- Đồ đạc của cô tôi đã xếp gọn lại rồi.
. . .
Cả mấy ngày liền, Trần Vân An y như gà mẹ mà lo lắng, chăm sóc từng chút một cho Lãnh Thiên Tuyết.
34 Bặm môi tức giận, mới sáng sớm ra mà đã phải lãnh cục nợ này rồi. Thử hỏi xem, cô sống xấu lắm sao?
Nhìn cái con đang tích cực lè lưỡi cùng vẫy vẫy đuôi, ơ.
35 - Em yêu chị.
- Tôi cũng vậy.
Dứt lời hai nữ nhân nọ ôm lấy nhau mà điên cuồng hôn môi.
Che mặt lại quay đi, Lãnh Thiên Tuyết tự nhiên có cảm giác không tốt.
36 Lặng tiến đứng về phía góc phòng, cô im lặng.
Không gian tĩnh lặng bao trùm quanh đây, không một người nào lên tiếng, bầu không khí căng thẳng như nuốt trọn cả thế giới này.
37 Mắt thâm quầng đen cả một mảng, bọng mắt sưng phồng, mặt mày tái nhợt không có lấy chút sức sống. Vỗ vỗ vào mặt mình mấy cái rồi lại dùng tay véo má. .
38 * Bộp. *
- Con xem đi, xem rằng con đã làm ra chuyện gì hả?
- Con không có, con chỉ. . .
- Không có? Con nói không có liền là không có được sao?
- Nhưng rõ ràng.
39 Bó chân ngồi im lặng trong phòng. . . những lời Lâm Dương Vũ nói vẫn không ngừng vang lên trong đầu cô.
Lời hắn nói. . . là thật? Lời hắn nói. . . có thể tin được sao? Vẫn cảm thấy có chút không thực, nhưng cái chính đây chính là chuyện mà cô không ngờ đến nhất.
40 Năm phút. . . mười phút. . . ba mươi phút. . . một tiếng. . . một tiếng! Thật sự là một tiếng đã trôi qua rồi mà sao người vẫn chẳng thấy đâu? Vừa lúc lôi điên thoại ra liền có cuộc gọi đến:
- Lãnh Thiên Tuyết cô vẫn ở chỗ hẹn sao?
- Thế không phải anh hẹn gặp tôi à?
- Xin lỗi nhé, tôi có việc bận mất rồi.