1 Vùng ngoại ô Thượng Hải, trước cổng Trường Đại Học Thế Kỷ. Một nam sinh viên ăn mặc rất thời trang, tướng mạo anh tuấn đang đứng trước cổng trường đại học.
2 Khu lầu giảng dạy cũ tọa lạc tại phía đông bắc của trường, trong đó một tòa cao nhất lúc này đang phản xạ ánh sáng rạng rỡ trong đêm tối. Trêbn tòa kiến trúc xuất hiện những vết nứt mờ , trông giống như nhiều năm không tu sửa.
3 "Ói xong chưa?" Cao Kiện dùng cái giọng lạnh lùng của hắn ở ngoài nhà vệ sinh hỏi. "Ọc…ọc ……" Vương Khang Dận dùng tiếng ói đáp lại hắn. Cao Kiện lúc này có thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong nhà vệ sinh, sau đó hắn nhìn thời gian trên điện thoại di động thì thấy Vương Khang Dận đã ở trong nhà vệ sinh ói được hai mươi phút rồi.
4 Ba giờ sáng, xa xa nhìn lại, trong ký túc xá của trường, chỉ có đèn cháy sáng mà chẳng có một bóng người. Đêm nay, người dám tắt đèn mà ngủ hầu như không có ai.
5 Mọi người rất kinh ngạc với biểu hiện của Vương Khang Dận, hắn cho tới bây giờ không có tham dự qua chuyện của chú Tần, tại sao đột nhiên lại có biểu hiện như thế… Chẳng lẽ là có quan hệ tới việc hắn với Tà Phong? "Tại sao đừng động vào?" Tà Phong đứng lên, hai tay hung hăng đập xuống bàn ăn.
6 "Dương Hoành Kiệt, cậu đi theo tôi làm gì? Không phải đã nói là chia ra hành động sao? Sợ hả?" Cao Kiện vừa nói vừa xoay người lại. Tà Phong cùng Hoàng Hiểu Bân một tổ.
7 Ngoại trừ Tà Phong thì ba người còn lại lúc này đếu đối với Vương Khang Dận sinh ra tâm lý e ngại, dù sao sự biểu hiện của Vương Khang Dận đã siêu việt năng lực của người bình thường.
8 Vương Khang Dận ngồi ở trước đàn piano trong phòng học âm nhạc, thật lâu không có đàn một tiếng nào. 7 giờ tối, bầu trời đã bị hắc ám bao phủ. Hắn một người ngồi ở trong phòng học âm nhạc nhưng ngay cả ngón tay cũng không hề động đậy chút nào.
9 “Ta là người tới bắt ngươi. " Vương Khang Dận đứng ở ngoài cửa nói. "Ha ha ha ha!" Từ phía trong truyền ra một trận cười vang: "Bắt tao? Chỉ bằng vào mày? Tao biết, ở trước mặt tao chỉ là một ảo ảnh mà thôi" Vương Khang Dận cau mày.
10 "Bác sĩ Hàn, xin hỏi bạn tôi có sao không?" Tà Phong thấy người bác sĩ trị liệu cho Vương Khang Dận đi tói liền tiến lên hỏi. Bác sĩ Hàn lắc đầu. Tất cả mọi người đều biết ý nghĩa khi bác sĩ lắc đầu, đó là cánh tay của Vương Khang Dận có thể đã bị phế đi.
11 Năm người đứng trước cửa lớp của khoa kịch chờ cá lớn sa lưới… tuy nhiên lúc này điện thoại di động của Cao Kiện lại vang lên không đúng lúc. "A lô!" Vẻ mặt Cao Kiện rất mừng rỡ, nhưng chỉ lát sau, sắc mặt biến đổi: "À, à… được rồi, em chờ anh chút" Cúp điện thoại, Cao Kiện vẻ mặt xấu hổ nói với mọi người: "Là Đỗ Mai tìm tôi.
12 - Anh gì ơi, tha cho thầy em đi mà. Vũ không ngoái đầu nhìn Bảo Linh đang quỳ gối năn nỉ mà cất giọng ồm ồm quát:- Hôm nay dù là diêm vương phật tổ tới đây cũng đừng hòng cứu được thằng già này.
13 Núi Cấm là một ngọn núi đá không quá lớn, buổi trưa Vũ cũng đã leo một vòng nhưng chẳng thấy chỗ nào đặc biệt. Hắn có nhìn qua phía sau núi, đó là một vực đá khá sâu, ước chừng hơn hai trăm mét.
14 Hang đá dài mà hẹp, liên tục dốc xuống khiến cả hai phải vừa đi vừa bò hết sức cẩn thận. Vách hang không quá trơn, nhưng lại nhẵn thín như đá cuội khiến việc di chuyển trở nên hết sức khó khăn.
15 Vũ lạnh lùng nhìn Thầy Tào, mặc dù Thầy Tào vừa cứu hắn khỏi tay Trần Oai nhưng điều đó cũng không thể khiến hắn tin tưởng kẻ mà mới mấy tiếng đồng hồ trước còn tấn công mình.
16 Ta cảm thấy bồn chồn. Từ khi nhìn thấy cái hũ. Ta liền không sao giữ được bình tĩnh. Hơn ai hết, ta chính là người hiểu rõ về nó nhất. Trong cái hũ ấy quả thật chính là linh khí ngàn năm của đất Thăng Long.
17 Trời bất ngờ mưa tầm tã cho Vũ và Trần Oai như có lửa trong lòng. Cơn mưa bất ngờ trút xuống mang theo sự bất lực của mấy con chó nghiệp vụ. Bao nhiêu công sức của Vũ đành dồn cả vào việc khai thông hang đá.
18 Sơn động vốn là một đầm nước, ngoại trừ phần sàn đá mà Thầy Tào dùng để lập trận thì ba phía còn lại đều là nước sâu thăm thẳm. Hôm trước Vũ đã ngó qua, nên mới dám liều lĩnh nhảy từ trên cao như vậyTuy nhiên, dù đầm nước trong động khá sâu nhưng việc thực cũng không đơn giản giống như trong phim.
19 Trần Oai đờ đẫn nhìn cái hũ, não bộ như ngừng trệ vì kinh hoàng. Chiếc hũ chỉ cao chưa đến 60cm, thể tích cũng rất nhỏ, chỉ vừa một người ôm, hơn nữa miệng hũ khum lại rất nhỏ.
20 Chiếc hũ trong lòng Trần Oai bỗng rung lắc dữ dội, xung lực truyền ra mạnh đến nỗi hất anh té ngửa ra sau. Những hoa văn trên thân hũ dường như được cấp thêm năng lượng, bừng lên thứ hào quang chói mắt khiến Trần Oai không thể đến gần.