21 Kể từ sau buổi đêm hôm đó, mỗi khi màn đêm buông xuống, Tư Hành Phong đều xuất hiện trong phòng Hạ Phẩm Dư, dường như ở cùng một phòng với nàng đã trở thành thói quen không thể từ bỏ của ngài.
22 Tư Hành Phong tóm lấy cổ áo Hứa Văn Hổ, kéo người đứng hẳn lên, sau đó ném mạnh xuống đất. Vết thương cũ trên người vẫn còn chưa lành, cú ngã khiến Hứa Văn Hổ đau đớn đến mức nhăn nhúm mặt mày, hắn nỗ lực chống thân người lên, nhìn Tư Hành Phong y phục hoa lệ, mặt mày tuấn tú, cảm giác như từng quen biết nhưng lại chẳng thể nhớ ra là đã gặp ở đâu.
23 Khi quay về Tô Viên, Hạ Phẩm Dư nhốt mình trong phòng, không đi bất cứ đâu, Xuân Đào, Hạ Hà gọi nàng đi ăn tối, nàng cũng chẳng hề động đậy. Cả thân người chẳng khác nào hình nộm mất hết hồn phách, không cử động, cứ ngây người ngồi lặng đó đến tận giờ tí, mới mang theo khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt lên giường ngủ.
24 Sau thời gian hai tháng, khi quay về nước Bạch Hổ, nhìn cổng thành chẳng còn cách mình bao xa, Hạ Phẩm Dư chẳng thể nào kìm nén được nỗi sầu muộn trong lòng.
25 “Lương phi nương nương, đã đến lúc tắm rửa thay xiêm y rồi. ” Hai tiểu cung nữ cầm y phục bước vào.
Hạ Phẩm Dư tựa vào chiếc ghế của Quý phi, ngây người nhìn ra cửa sổ, liền bị một tiếng ‘Lương phi nương nương’ gọi mà tỉnh lại.
26 Chậm rãi thưởng thức cảnh vật tươi đẹp suốt dọc đường từ ngự hoa viền về, Tây Lăng Xuyên đi mất gần một canh giờ, khi bước vào điện Ngọc Hoa, từ xa ngài đã thấy Tư Hành Phong đang bày một bàn cờ ngồi đợi mình.
27 Nửa năm nay, sức khoẻ của Tây Lăng Xuyên càng ngày càng yếu, từ đầu chí cuối, Hạ Phẩm Dư vẫn luôn ở cạnh bên, hàng ngày nghe ngài nói rất nhiều chuyện khác nhau.
28 Type-er: TonuChopper
“Keng… keng… keng…” Cùng với tiếng chuông vang lên, cả hoàng cung chìm trong bầu không khí bi thương, ai oán.
Trong cung Vạn Xuân cực kì hỗn loạn.
29 Type-er: TonyChopper
Cơn gió dịu nhẹ đùa giỡn, bao quanh những cành cây xanh mướt, tươi tắn, khắp nơi tràn ngập tiếng chim chóc thánh thót reo ca, lại đến mùa xuân ấm áp, muôn hoa đua nở.
30 Type-er: TonyChopper
Cảnh Trung: Gần đây cảm thấy chút phiền muộn. Thực ra… ta đã thầm yêu Phẩm cô nương, có điều đã là chuyện của nhiều năm trước. Kể từ sau khi Hầu gia thể hiện tình yêu mãnh liệt với Phẩm cô nương, ta liền đem tình cảm này chôn sâu trong lòng, không dám ảo tưởng thêm nữa.