21 Một buổi trưa nóng bức. Ánh nắng mặt trời chiếu xuống như muốn xuyên qua làn da trắng trẻo của cậu, tóc mái lấm tấm vài giọt mồ hôi. Một vài cơn gió thổi qua, nhưng là gió nóng, chẳng biết thổi qua làm gì nữa.
22 Trầm ngâm chốc lát, Vương Túc Ngạn chầm chậm trả lời.
"Không hẳn là cãi nhau. Có lẽ do tớ nói năng ngu ngốc thôi. "
"Cậu cũng có lúc tự nhận mình ngu ngốc sao?"
"Chỉ trừ lúc đó, tớ đều rất thông minh.
23 "Có thể cho tôi hỏi kí túc xá của sinh viên Vệ Cát, năm nhất khoa Tin ở đâu không? Tôi là anh họ của em ấy. "
Khương Ninh kéo Vệ Cát vào trong đại sảnh, thở hồng hộc vì mệt, đưa tay chỉ trỏ với người quản lí.
24 Vương Túc Ngạn nhìn theo bóng lưng Vệ Cát, khóe môi nở nụ cười đầy ý vị. Sao lại dễ đỏ mặt như thế chứ? Anh nhận ra một điều rằng anh rất thích ôm em, cảm giác rất mềm mại và dễ chịu.
25 Diệp Tư Hạ dường như đang xấu hổ, bước chân nhanh hơn, bỏ lại Vệ Cát một khoảng xa. Vệ Cát không đoán tâm tình của Diệp Tư Hạ nữa, ngẩng đầu nhìn lên trời.
26 Vương Túc Ngạn cười nhẹ, có chút khẩn trương nhưng hắn vẫn khống chế rất tốt. Dù sao cũng là lần đầu tiên tỏ tình với người ta, không hồi hộp mong chờ là nói dối.
27 Xem ra, hẹn hò không phải lúc nào cũng lãng mạn ngọt ngào như trong tiểu thuyết.
Đến khi xe vượt qua nơi tắc nghẽn, Vương Túc Ngạn lái xe vào một con đường tắt.
28 Ngày XX tháng YY.
Triệu Lệ Hoằng đi đến khuya mới về, nói là đón tiếp người quan trọng nào đó.
Ngày kế tiếp, trời mưa rả rích cả ngày.
Triệu Lệ Hoằng lo lắng đứng ngồi không yên, vừa hết giờ học lập tức leo lên xe buýt, không đi ăn chung cùng cả bọn như mọi hôm.
29 "Người anh thích, quả không tồi! Đẹp trai trắng trẻo, rất ngon miệng đó!" Cậu trai vuốt vuốt mái tóc rối, cười thâm thuý.
Triệu Lệ Hoằng ngay lập tức nghiêm giọng, "Em đừng có đụng đến cậu ấy!"
"Được được, em chỉ nói thế thôi, em có người trong lòng rồi.
30 Ở trong phòng khách sạn, Vương Túc Ngạn đi đến tủ quần áo, tìm một chiếc áo sơ mi mới. Vết thương ngoài da đã ngừng chảy máu, đông lại trải dài từ khuỷu tay xuống dưới.
31 Vương Túc Ngạn chống cằm, nhìn Vệ Cát như một tên háu đói ăn lấy ăn để, cười nhẹ.
"Ăn từ từ thôi, miệng như con mèo rồi này!"
Đưa tay quệt nước sốt món đậu phụ dính còn sót lại bên mép cậu, Vương Túc Ngạn khẽ liếm đầu ngón tay, trên môi nở nụ cười ranh mãnh.
32 "Hai đứa kia, không nhớ anh đã nói gì sao??"
Vương Túc Ngạn từ tốn đi xuống, quàng tay qua eo Vệ Cát, nhẹ nhàng đặt xuống trán cậu một cái hôn.
Mặt Vệ Cát đỏ bừng, cậu ngẩng đầu trừng hắn, cái miệng nhỏ nhắn bặm lại.
33 Thời gian hai người quen nhau tính ra đã được ba tháng, tuần cuối của tháng này, Vương Túc Ngạn hẹn Vệ Cát đi triển lãm tranh.
Nhưng mùa thi cử đầu tháng mười hai lại khiến cậu có chút lăn tăn.
34 Vừa đi trong siêu thị, Vệ Cát một tay xách túi thực phẩm, tay kia áp điện thoại vào tai.
"Túc Ngạn, thứ bảy tuần sau anh có rảnh không?"
"Em yêu, dĩ nhiên là được!"
Vẫn là giọng điệu đùa cợt đáng đánh đòn, nhưng khi nghe ngữ khí đó, Vệ Cát cảm thấy hắn dường như đang cố gắng nói ra, chứ không phải tự nhiên trêu đùa như thường ngày.
35 Kính coong!!
"Để em ra mở cửa, có lẽ là anh hai về đấy!"
Vương Túc Tranh đang xem TV trong phòng khách bật dậy, tung tăng ra ngoài. Cô mở cửa, bên ngoài không có ai.
36 Thân thể Vệ Cát khó chịu, phía dưới đau nhức vô cùng. Cậu không cử động, cứ để mặc cho nước nóng bao vây cơ thể mình. Sắc mặt cậu mỗi lúc một kém, đầu óc cũng chẳng tốt hơn là bao.
37 Vệ Cát ngủ đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Khẽ chớp mắt vài cái, cảm giác êm ái của chiếc đệm làm cậu lim dim, nhưng tiếng "rột rột" trong bụng kêu gào cậu phải lấp đầy nó.
38 Vệ Cát nhìn ra ngoài cửa sổ, tay vẫn nắm chặt điện thoại. Có gặp hay không?
Dù sao ngữ khí của hắn cũng không phải tức giận như ngày hôm đó, tới đi, ra sao thì ra.
39 Lạc Khả không biết mẹ cậu đã nói việc cậu sắp đi Mỹ du học cho Phó Luật Hàm nghe chưa, cậu không dám hỏi mẹ, cũng không có dũng khí nói. Tiết học của thầy Lâm diễn ra sôi nổi như thường lệ, nhưng ở bàn số bốn sát cửa sổ, có một người nằm dài ra bàn, chẳng thể tập trung vào bài học nổi.
40 Chuyện là, Au đang phân vân vụ này. Truyện í, mọi người nghĩ Au nên kết thúc nhanh hay ngược đã?
2 cách Au đều có hướng viết và giải quyết vấn đề riêng, mà ngược thì có lẽ hơi dài, Au thì lại đang lười.