Tình Cảm Độc Nhất Chương 14: Chương 14
Chương trước: Chương 13: Chương 13
Cố Khinh Châu tặng găng tay cho cô, Lệ Tử Xuyến cảm thấy mình cũng cần phải đáp lễ. Cứ coi như là cảm ơn anh đã chăm sóc khi cô bị ốm, tặng lại anh một món quà nhỏ cũng không hề quá đáng.
Buổi chiều, cô lợi dụng thời gian lúc Cố Khinh Châu đi làm, bắt xe chạy tới cửa hàng bên cạnh.
Đối với những đồ thời thượng, Lệ Tử Xuyến cực kỳ cố chấp, đi dạo hồi lâu mới nhìn thấy một cái khăn choàng màu đen trong một cửa hàng lớn, có vài chỗ có màu xám đậm, không hề kiêu căng mà cũng không tầm thường. Phần lớn quần áo của Cố Khinh Châu đều có màu đen, cô không muốn lại mua màu đen cho anh, không nổi bật lại trầm lắng. Mua một cái sặc sỡ thì lại sợ mặc trên người trông không ra cái gì. Đối với cái này, Lệ Tử Xuyến cực kỳ vừa ý.
Thế nhưng khi xem đến giá tiền, cô lại có chút do dự.
Không phải cô chê đắt, mà chính là nếu biết món quà quá quý giá, Cố Khinh Châu nhất định sẽ không nhận.
Lệ Tử Xuyến liên tục cân nhắc, thật sự là rất thích chiếc khăn quàng cổ đơn giản này, lại rất muốn nhìn bộ dạng khi Cố Khinh Châu đeo nó. Không thể làm gì khác hơn, cô vẫn muốn một đối sách vẹn cả đôi đường.
Lệ Tử Xuyến quẹt thẻ, hỏi người bán hàng chỗ nào bán giấy gói quà, đi mua một cái hộp quà cùng màu, xé nhãn hiệu đi, đặt khăn quàng cổ chỉnh tề ở bên trong.
Bây giờ chỉ cần chờ Cố Khinh Châu trở về, đưa món quà cho anh là xong.
Cố Khinh Châu có bữa tiệc liên hoan cùng người bán hàng, Lệ Tử Xuyến ở nhà tự làm một bàn mỳ Ý coi như là bữa tối cho mình.
Vừa suy nghĩ biểu hiện của Cố Khinh Châu, trong lòng liền nóng lòng muốn tặng quà, hận không thể khiến anh trở về ngay lập tức.
Cho đến tận mười giờ ba mươi phút, vẫn là không đợi được anh.
Lệ Tử Xuyến đã bắt đầu có chút sốt ruột, gọi điện thoại cho anh, không ai nghe máy, đành phải nhắn một tin nhắn cho anh.
“Khi nào anh trở về?”
Lúc mười một giờ, anh vẫn không hồi âm như cũ, chẳng lẽ phải qua đêm ở bên ngoài? Lệ Tử Xuyến quyết định không đợi nữa, trở về phòng tắm rửa, chuẩn bị đi ngủ. D.Đ.L.Q.Đ
Nằm ở trên giường, xoay qua xoay lại vẫn không có cách nào nhắm mắt được, không có cách nào bình tâm lại. Ban đêm ở bên này, trị an cũng không tốt, càng là khu phồn hoa thì lại càng có nhiều côn đồ, anh sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn chứ...
Lệ Tử Xuyến nghĩ một lúc, trượt từ trên giường xuống đất, đồng thời, dường như ngoài cửa phòng có tiếng động gì đó.
Cô nín thở nghe trong chốc lát, xác định là âm thanh của chùm chìa khóa, không để ý đến việc xỏ dép, tùy tiện khoác một chiếc áo sơ mi dài bên ngoài áo ngủ, chân trần đi ra ngoài.
Trong hành lang, ánh sáng tối tăm, Cố Khinh Châu vẫn mặc quần đen áo đen trăm năm không đổi, lúc này trong tay anh cầm chìa khóa, lại không nhúc nhích. Cả người giống như một bức tượng điêu khắc đứng trước cửa ký túc xá, đầu chống lên vách tường.
Thấy anh khỏe mạnh, cuối cùng tâm trạng Lệ Tử Xuyến cũng thả lỏng một nửa, lúc tới gần anh, hơi lạnh từ lòng bàn chân nhanh chóng truyền lên toàn thân, cô rùng mình một cái.
“Bạn học Cố, anh ở đây làm gì vậy?” Cô cẩn thận từng bước tiến tới, cảm thấy anh có điều gì đó không đúng.
Cố Khinh Châu không trả lời, một nửa thân thể của anh ẩn trong bóng đêm, đối mặt với cô là đường nét khuôn mặt lúc sáng lúc tối, mí mắt nơi bị ánh sáng chiếu đến tối sầm, môi mỏng khẽ nhếch, cả người trầm tĩnh đến mức dường như đã hòa vào sự yên tĩnh của ban đêm.
Lệ Tử Xuyến nhẹ nhàng đẩy cánh tay của anh, giống như thăm dò, trên tay cô ngoại trừ cảm xúc đầy rắn chắc nam tính bên ngoài thì cả cánh tay của anh đều lạnh buốt.
“Này, anh tỉnh lại đi.” Lệ Tử Xuyến cực kỳ khâm phục, vậy mà người này đứng đây ngủ mất rồi.
Cố Khinh Châu bị giọng nói của cô đánh thức, lông mi như bị hoảng sợ mà run rẩy, sau hai lần run mới chậm chạp mở ra.
Con ngươi của anh từ trước đến nay đều sâu không thấy đáy, lúc này lại tăng thêm mấy phần mê say cùng mờ mịt, lúc anh mở mắt, bên trong sẽ không có cách nào nhìn thấy, cho nên càng khiến đôi mắt có vẻ xa xăm khó lường.
Lệ Tử Xuyến

Xem tiếp: Chương 15: Chương 15