Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tình Cảm Độc Nhất Chương 13: Chương 13

Chương trước: Chương 12: Chương 12



Vuốt ve những chú chó một lúc, Cố Khinh Châu nâng mắt lên, nghi ngờ nhìn về phía cô: “Cái gì?”

“Tôi nói...” Sợ anh không nghe rõ, Lệ Tử Xuyến chậm rãi lặp lại một lần nữa: “Abby thích anh.”

Cô nói bằng tiếng Trung, không lo rằng sẽ bị những người khác nghe được.

Lúc này, lông mày Cố Khinh Châu nhíu lại, nụ cười thoải mái cũng vụt tắt, nhìn cô: “Không được nói lung tung.”

Rõ ràng anh không tin, bình thường Lệ Tử Xuyến cũng không phải người nhiều chuyện như vậy, nhưng cô lại không thích nhất là người khác nghi ngờ cô.

“Bạn học Cố, anh phải tin tôi, ở phương diện này, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chính xác, nhất là tôi.”

Cô nói lời thề son sắt, ngược lại vẻ mặt của Cố Khinh Châu lại ngày càng lạnh.

Anh chậm rãi đứng thẳng người dậy, thân thể cao lớn bỗng ngăn lại ráng chiều màu ánh cam còn sót lại ở phía sau. Cả người toát ra khí lạnh, nổi bật hơn... chính là vẻ nghiêm túc.

“Giác quan thứ sáu? Em?” Anh bật cười, giọng nói luôn trầm thấp lại xen lẫn một tia bén nhọn: “Vậy em nói cho tôi nghe một chút, em thông minh như vậy, ngoại trừ việc Abby thích tôi, em còn có thể nhìn thấy điều gì nữa?”

Lệ Tử Xuyến á khẩu không trả lời được, bởi vì đột nhiên anh chuyển thái độ.

Mặt không thay đổi nhìn cô một lúc, Cố Khinh Châu quay người về phòng, tự nhiên đến mức không chừa một đường sống.

Lệ Tử Xuyến giật mình nhìn bóng lưng của anh cho đến khi biến mất không còn thấy gì nữa, sau đó mới cắn môi dưới, phụng phịu một mình.

Chó lông vàng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người, sau khi Cố Khinh Châu rời đi thì lại dính vào người Lệ Tử Xuyến, tham lam muốn hưởng thụ sự vuốt ve của cô một lần nữa.

Lệ Tử Xuyến ngồi xổm xuống, tay nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu chúng nó, nhỏ giọng phàn nàn: “Chúng mày không được học theo chủ của chúng mày nha, quái gở, chả mấy ai chịu được.”

Vừa nói xong câu này, chỉ có cảm thấy một ánh mắt nóng rực rơi xuống người cô.

Ngẩng đầu lên, không nghĩ tới Cố Khinh Châu vừa đi đã quay lại, đôi môi mỏng của anh mím lại thành một đường, bộ mặt cực kỳ cứng nhắc, chắc hẳn là đã nghe được lúc cô nói một mình.

Lệ Tử Xuyến bị sợ tới mức tim ngừng đập, lập tức đứng lên, bộ dạng giống như làm sai, thấp thỏm nhìn anh.

Một lát sau, Cố Khinh Châu hít sâu một hơi, giọng nói như thường: “Bữa tối đã chuẩn bị xong, vào đi.”

Anh lại quay người đi một lần nữa, Lệ Tử Xuyến lặng lẽ thở phào, lại nhìn về phía anh, chỉ cảm thấy bóng lưng của người này trông có vẻ rất cô đơn...

Bữa tối là bò bít tết với salad điển hình, nhưng lại có hương vị nhà làm nên lúc ăn cũng thấy ngon hơn.

Cố Khinh Châu đã ăn xong salad trong đĩa, Abby liền đứng lên giúp anh lấy thêm: “Ăn nhiều một chút, mỗi lần anh tới nhà em thì đều thích ăn nhất là món này.”

Trước khi Abby cầm lấy cái thìa, bỗng nhiên Cố Khinh Châu mở miệng: “Để Tử Xuyến giúp anh là được rồi, cô ấy ở gần hơn.”

Nói xong, cũng không cho Lệ Tử Xuyến có thời gian phản ứng, anh liền trực tiếp đưa đĩa cho cô.

Lệ Tử Xuyến kinh ngạc nhận lấy, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác được Abby đang nhìn cô, không rõ có suy nghĩ gì.

Xúc chút salad cho Cố Khinh Châu, đến một câu cảm ơn cũng không nghe thấy, Lệ Tử Xuyến tức giận cắn bánh nướng.

Ai, sao cô lại thảm như vậy chứ?

Thời gian không còn sớm, đã đến lúc tạm biệt.

Cố Khinh Châu và giáo sư ôm nhau, hẹn lễ Giáng sinh lần sau lại đến tiếp, đến lượt Abby, anh cùng lắm cũng chỉ nắm tay.

Cuối cùng Lệ Tử Xuyến cũng phát hiện, sau khi nghe những lời nói của cô, Cố Khinh Châu cũng vô tình hay cố ý kéo dài khoảng cách với Abby. Cô có thể nhìn ra được, huống hồ là Abby, lúc này nụ cười trên mặt cô ấy cũng có chút gượng ép.

Dường như Cố Khinh Châu rất thích đi bộ sau khi ăn xong, anh hỏi cô có ngại hay không, đương nhiên cô không thể từ chối, may mắn hôm nay cô đi một đôi giày đế bằng.

Hai người đi đến một quảng trường, người đi đường mới nhiều hơn một chút, cũng không đến mức quạnh quẽ nữa.

Ở một bên khác của quảng trường là một bãi biển rộng lớn, trong không khí tràn ngập mùi mằn mặn nhàn nhạt, thỉnh thoảng sẽ theo gió biển bay vào.

Cố Khinh Châu đứng trước lan can cách xa biển, ánh mắt rơi xuống mặt biển, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sâu xa.

Lệ Tử Xuyến đứng bên cạnh anh, cẩn thận quan sát nét mặt của anh, chẳng lẽ, vẫn còn tức giận?

Loading...

Xem tiếp: Chương 14: Chương 14

Loading...