Tình Cảm Độc Nhất Chương 15: Chương 15
Chương trước: Chương 14: Chương 14
(02-11: Hôn rồi. ^_^)
Lệ Tử Xuyến hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết là giờ phút này dưới người cô một vật cứng đang cộm lên, khiến cho cô rất không thoải mái, cho nên mới trằn trọc tỉnh lại.
Nháy mắt mấy cái, lập tức nhìn thấy trước mắt xuất hiện một bóng đen to lớn.
Lệ Tử Xuyến bị dọa, phản xạ có điều kiện nhảy từ trên ghế salon xuống, ai ngờ vậy mà bóng đen lại ngây người không trốn tránh, khoảng cách của hai người có thể nói là gần trong gang tấc, thế rồi, cứ như vậy đường hoàng tiếp xúc thân mật một cái.
Môi của cô nhẹ nhàng sượt qua anh, không, nói chính xác hơn, là sượt qua khóe môi của anh.
Nhiệt độ trên môi anh có chút mát, xúc cảm mềm mại, giống như là gạo nếp hấp chín thơm ngào ngạt.
Trong giây lát này, hai người đều ngây ngẩn cả người.
Cô vẫn đang dùng khuỷu tay chống lên ghế sofa, duy trì tư thế buồn cười như vậy, bởi vì khoảng cách quá gần, cô thấy rõ ràng Cố Khinh Châu cũng bởi vì kinh ngạc mà dần dần mở to hai mắt, đôi đồng tử đen như mực phản chiếu lại khuôn mặt giật mình đầy ngái ngủ của cô.
Lệ Tử Xuyến vừa mới tỉnh lại, đầu óc vẫn còn mơ hồ, trước khi cô nghĩ ra cách đối phó, bỗng nhiên Cố Khinh Châu đẩy vai cô ra, cô không phòng bị, lại ngã xuống ghế sofa mềm mại.
Cố Khinh Châu đỏ mặt, đứng lên, ở trên cao nhìn chăm chú xuống cô một lúc, một giây sau, anh không quay đầu mà cứ thế trở về phòng ngủ.
Nghe thấy cửa phòng phát ra tiếng vang cực lớn, cuối cùng Lệ Tử Xuyến mới lấy lại tinh thần, nhìn phương hướng anh rời đi, ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ môi mình, lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất...
Bờ môi của người nào đó thật là mềm nha...
Từ sau sự việc nho nhỏ lúc sáng, Cố Khinh Châu vẫn không nói với cô một câu nào, mấy lần Lệ Tử Xuyến muốn phá vỡ bầu không khí lúng túng, thế nhưng đều bởi vì bộ dạng tránh xa người cả ngàn dặm của anh mà từ bỏ.
Đến cả lễ vật cũng không có cơ hội tặng.
Lệ Tử Xuyến cực kỳ bất đắc dĩ, nói thế nào cũng đều xem như anh chiếm tiện nghi của cô mà? Sao vẻ mặt của anh giống như cô trêu đùa anh vậy? Thật sự là không giải thích được.
Công việc đêm qua của Cố Khinh Châu đã kết thúc đầy hoàn hảo, đối phương cùng nhân viên mời anh ăn cơm coi như là buổi tiệc chia tay. Tối ngày thứ hai, hai người lên máy bay trở về nước.
Lúc máy bay bay lên không trung thì cũng đã mười giờ đêm.
Từ cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài, dường như những đám mây đều được nhuộm thành màu đen, hòa cùng một thể với màn đêm. Thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một vài ngôi sao nhỏ, nhưng bởi vì tầm nhìn gặp trở ngại, cho nên không lâu lắm liền bị mây mù che kín, cuối cùng một chút ánh sáng cũng phai mờ theo đó.
Lệ Tử Xuyến thu lại ánh mắt bên ngoài cửa sổ, trong lúc nhất thời lại không ngủ được, chậm rãi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.
Anh thật đúng là không giờ phút nào không làm việc mà.
Cố Khinh Châu bật một ngọn đèn nhỏ ở chỗ ngồi, trên sống mũi đeo một cặp kính nhỏ, từ bên cạnh có thể nhìn thấy lông mi của anh rủ xuống, chỗ đuôi mắt lại hơi nhếch lên. Bộ dạng lúc anh nghiêm túc đọc sách, trầm tĩnh mà quyến rũ.
Ánh mắt Lệ Tử Xuyến chầm chậm rơi trên môi anh, nhớ tới sự đụng chạm ma xui quỷ khiến lúc sáng.
Cô thật kỳ quái, lúc ấy anh tới gần cô như vậy, cô cũng không phải cố ý, sao anh phải tức giận lâu như vậy? Rốt cuộc vì sao anh lại chú ý như thế, chẳng lẽ...
“Bạn học Cố, chuyện đó... Không phải là nụ hôn đầu của anh chứ?”
Tay Cố Khinh Châu đang cầm sách nhất thời cứng đờ, Lệ Tử Xuyến lập tức đoán được câu trả lời của anh.
Lúc này, bỗng nhiên anh khép sách lại, hung ác nhìn về phía cô, có chút tức đến mức hổn hển nói: “Em không thể quên chuyện kia đi được sao!”
Lệ Tử Xuyến vô tội, nói, “Xin anh, câu này hẳn phải là tôi nói với anh mới đúng! Từ buổi sáng anh vẫn so đo đến bây giờ, tôi dỗ anh anh cũng không để

Xem tiếp: Chương 16: Chương 16