41 BỐ À…. . Hắn lập tức ôm lấy nó, nó giật mình. Giọng hắn nói phả vào tai nó:-Bố vợ, bố làm chúng con mất tự nhiên quá!-Aha… vậy bố đi ra, biết Nhược Hi an toàn là tốt rồi, các con cứ tiếp tục đi!^^-Con cảm ơn!Bố nó liền đi ra ngay….
42 Đến buổi chiều, nó nhận được tin nhắn của ông Lam: “Thiếu Gia mất tích rồi, tiểu thư!”Bộ phận cơ thế nó đột nhiên ngưng lại, tay nó run run… Minh Vũ mất tích?????? MẤT TÍCH??????Ngay lập tức, nó bảo với Viên Viên xin nó nghỉ học, nó thấy khó chịu trong người, rồi chạy ra khỏi trường….
43 Nó trở nên bất lực, cảnh tượng phía trước làm nó hoa mắt… nó đau đầu… mạch máu như dần đông cứng lại…. Nó ngồi bệt dưới đất mà đôi mắt cứ nhìn vào cảnh tượng va chạm mạnh đó và nhìn chăm chăm vào cái xe của hắn….
44 - Tôi…tôi…Giọng hắn trở nên run hơn, tay chân cũng mềm nhũn ra, đứng không vững, ngồi thụp xuống ghế. Ông bác sĩ đỡ lấy hắn:- Thiếu gia, cậu nên nghỉ ngơi thôi! Cậu cứ yên tâm, bây giờ cô bé rất bình an!- Tôi…tôi…không dám nói với cô ấy… cô ấy sẽ càng đau đớn hơn khi biết mình mắc phải căn bệnh này…….
45 Nó im bặt. Câu nói của hắn như một loại điện có mức công phá rất lớn đi lướt qua từng tế bào và đâm trúng vào trái tim đang đập nhanh hơn mức bình thường của nó.
46 Nó lặng lẽ bước đi… Hắn bị đẩy lùi lại phía sau, giọng nói có phần tức giận và lo lắng:- Nha đầu chết tiệt! cô định để cho tôi sống không yên sao? Tôi đã nói rồi, tôi thích cô, yêu cô, tôi không thể mất cô dễ dàng như vậy, Hãy đồng ý phẫu thuật!Đáp trả hắn là sự im lặng của nó và tiếng giầy quệt dưới đất.
47 Hắn cười, nụ cười ấm áp và dịu dàng chưa từng, đôi tay hắn nắm chắc lấy tay nó, đôi tay ấy tuy vẫn lạnh ngắt, như nó xoa dịu cái nóng trong người nó. Nó đứng dậy, ra khỏi bệnh viện.
48 - Vâng! Con mong mọi người sẽ qua khỏi cơn sốc này, hãy cười với cô ấy, để cô ấy có đủ tự tin!Hắn định đứng dậy thì đôi tay run run của mẹ nó nắm lấy tay hắn:- Hãy giúp con bé có thể, chúng ta sẽ giúp con khuyên nó!Hắn mỉm cười để bà an tâm:- Cô ấy là người con yêu, con sẽ cố gắng hết sức mình, nếu không cố sức, con cũng sẽ cứu cô ấy bằng mọi giá, có thể đánh đổi cái thân này con cũng cam lòng!Bà mỉm cười, hắn thấy quý bà, bà ấy thật sự rất đẹp và hiền hậu.
49 Khuôn mặt của Viên Viên vs Mẫn cũng biến dạng luôn, hai nhỏ không ngờ đứa bạn hay nhảy nhót, mạnh mẽ, tung tăng như nó lại bi quan đến như vậy! 2 nhỏ chỉ cười, vỗ vai nó rồi cùng nhau ra khỏi lớp, sức của 2 nhỏ chỉ đến đây thôi!Tiểu nha đầu! Em là của riêng tôi!Rồi mấy hôm sau đó,nó cũng thường xuyên hay đau đầu kinh khủng, nhiều lúc thấy đường máu của mình chảy nhanh hơn bao giờ hết, khiến cơ thể nó suy nhược hoàn toàn.
50 Nó im lặng, không trả lời bố, bố nó cười:- Bố biết, lúc đầu con thích 1 anh chàng nào đó, bố biết chứ, chỉ là không biết tên thôi. - Anh ấy là Hoàng Minh…Khuôn mặt bố nó đột nhiên thay đổi hẳn, giọng bố bỗng trở nên run:- Sao???? Hoàng Minh??? Con nói là Hoàng Minh sao?- Vâng….
51 - Vâng!Minh Vũ ngắt lời:- Thôi đi. Anh ôm cô ấy như thế là đủ rồi đấy, cô ấy là của tôi, nghe rõ chưa?- Biết rồi. Tôi chỉ muốn ôm em ấy thôi!- Nói thôi, cần gì phải ôm ấp? Nể tình Nhược Hi nên tôi mới đồng ý cho anh tới, chứ không thì nằm mơ!Nó đánh nhẹ vai hắn, cười:- Con nít vừa thôi!- Em là của tôi mà, nha đầu đáng yêu!- Phát ớn.
52 Nó từ bên trong bệnh viện bước ra, được Mẫn dìu:- Tôi yêu anh ấy, tôi biết Minh Vũ làm tất cả vì tôi, tôi đã cảm động, cảm ơn cô đã tới thăm, bây giờ, hãy đưa chiếc hộp đó cho bác sĩ dùm!Tất cả đều nó.
53 Nó chỉ ừ cái nhẹ nhàng, để mặc tay hắn cứ ôm mình. Bác sĩ ho 1 tiếng:- Thiếu gia, xin lỗi đã phá hỏng cảnh tình cảm của 2 người, nhưng tôi cần nói với thiếu gia và tiểu thư 1 điều rằng: Bên nước ngoài, họ sẽ cố gắng tìm tủy mới phù hợp với tiểu thư, nhưng ít nhất, sẽ mất mấy tháng….
54 - Sao cơ???Nó run run nhìn cô y tá, cô ấy chuẩn bị dụng cụ:- Tiểu thư, tôi sẽ sang đó phụ bác sĩ! Cô cứ ở yên đây nhé?- Cho tôi qua được không?- Không được.
55 Hai tuần sau…. Nó với hắn được mọi người chăm sóc vô cùng tử tế, trong đó có cả bố mẹ và anh trai, trong hai tuần qua, nó với hắn ngủ hai tuần liền rồi, nhưng hắn tỉnh trước nó, nên lập tức qua thăm nó ngay….
56 Mẹ nó cười tươi đáp trả. Viên Viên nhích qua ngồi cạnh anh Minh, hỏi:- Anh Minh, lễ tốt nghiệp của khối 12 cần bọn em không?Anh Minh nhìn Viên Viên:- Có.
57 Hắn lập tức hôn lên môi nó, mắt nó chữ ô, chớp liên tục luôn. Hắn dựa thế đẩy nó vào sát tường, hắn bắt đầu trở thành một con thú đói, hôn nó thật sâu, thật điên đảo.
58 Hắn bật cười thành tiếng. Nó cũng thấy ngượng,mắng:- Chết tiệt! Đừng có đùa nha!- Ai dô…. Đau quá đi…. Hắn nhăn nhó mặt mày, nó bỗng nhiên lo lắng kinh:- Sao….
59 Nó nằm sạp xuống giường trắng, hắn đang hôn lên môi nó mà cứ như cắn nó để trừng phạt vậy>. .
60 Bố nó nhìn nó rồi nhìn khuôn mặt bình thản của hắn, khẽ cười… Nó ngượng đỏ mặt. Nhớ lại vừa nãy theo hắn, bị hắn hôn, về đến phòng cũng bị hôn, hôn mạnh như vậy, bảo sao không sưng T-T- Không sao đâu ạ…con chỉ là….