41 Nửa tiếng sau, Trình Thất dẫn mọi người đến nhà họ Hạ. Mẹ Hạ, ba Hạ, ba Hoắc ngồi trên ghế sa lon nhìn Trình Thất. Ba Hạ nói với mẹ Hạ, “Đi pha trà đi!”“Không!”“Nói bà đi thì đi đi!” ba Hạ nói.
42 Năm năm sau. . . . . . . . Trong sân bay quốc tế thành phố F, người đông như nước, ở cửa ra, có một cô gái đầu đội nón mây rộng vành, mặc áo sơ mi đỏ nhạt đóng thùng, áo khoác ngắn màu trắng, quần dài màu vàng nhạt, giày cao gót màu đỏ, đeo mắt kính màu tím thản nhiên kéo va ly bước đi, trên tay là một chiếc nhẫn kim cương sáng rực rỡ, không hề chú ý đến ánh mắt mến mộ của những người đàn ông xung quanh.
43 Lạc Vân Hải thấy Kỷ Đào Đào cầm tấm hình, mày nhíu chặt, tiến lên chụp lấy, “Ai cho hai đứa. . . . . . . ”‘Có thể. . . . . . . Nể mặt mẹ con. . . . . .
44 “Khụ khụ!” Kỷ Lăng Phong lúng túng xoay đầu đi. Không thấy bọn họ đang giằng co sao? Lạc Vân Hải đáng ghét! Đàn ông vứt bỏ vợ con thì không phải là đàn ông.
45 Sao cứ thấy lạnh cả người? Đỗ Vương quay đầu lại, thấy mọi người đang nhìn mình kinh ngạc, thì tự biết đuối lý. Quả nhiên, anh Hải đang dùng ánh mắt u ám nhìn anh đầy cảnh cáo.
46 “. . . . . . Tôi chỉ có mong muốn được bảo vệ em. Em luôn nói tôi không có tiền. . . . . Xin em hãy cho tôi thêm cơ hội. . . . . . . ”Trong không khí tràn ngập mùi rượu và thuốc lá, nhạc mở tối đa cơ hồ chấn điếc lỗ tai, nam nữ vây quanh sàn nhảy, điên cuồng lắc lư theo tiếng nhạc.
47 Hai đứa nhỏ hơi sợ người lạ, đứng sát vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ với hơn mười người lớn trong phòng. Mẹ ơi! Cái nhà này sao mà nhiều ông nội bà nội dữ vậy?“Đây là bà Ma Tử, bà Lăng! Toa Toa tới đây! Đây là bà Toa Toa!” Trình Thất kéo một người có mái tóc xám trắng tới.
48 “Cha, tụi con không muốn chơi vòng xoay ngựa gỗ! Tụi con muốn chơi cáp treo, chơi rơi tự do, chơi thuyền hải tặc!”Trước vòng xoay ngựa gỗ, hai đứa nhỏ không hài lòng nói ra yêu cầu.
49 ‘Anh Hải, anh mau tới công ty một chuyến đi, Trần Vĩnh đợi hơn hai giờ rồi đó!Trong phòng tắm, Lạc Vân Hải vừa cạo râu vừa cau mày nói, “Nghĩ cách kéo dài tới buổi chiều đi!”‘Hình như ông ta không được vui cho lắm! Nghĩ rằng chúng ta muốn hủy hợp đồng! Hơn nữa ký một hợp đồng lớn thế này anh phải có mặt mới được! Rốt cuộc anh có chuyện gì?’ Đỗ Vương hốt hoảng hỏi.
50 Nhà họ Lạc. Trình Thất mặc đầm dài viền tơ, mang tóc giả, đội vương miện công chúa, ngồi trong xe hơi nhỏ cho con nít. Đầu hành lang đối diện, hai đứa nhỏ mặc đồ vest màu trắng hô to, “Công chúa mau tới đây! Bổn vương tử đã quyết định cưới nàng!”“Phốc!” Người làm thấy vậy đều che miệng cười.
51 Nhà họ Lạc. “Bà, ra ăn cơm! Không có gì nghiêm trọng hết!”Lạc Viêm Hành đứng trước cửa phòng lầu hai, chắp hai tay sau lưng, gấp đến mức đi vòng vòng.
52 “Ngon không?”Hạ Mộng Lộ cảm giác như đang nhai sáp, không phải do đồ ăn không ngon, mà cứ nghĩ đến chuyện hôm nay cô lại thấy chua xót. Cô và Lạc Vân Hải xem như trải qua nhiều đau khổ, phân phân hợp hợp, thật vất vả mới tiến triển được một chút, thì gặp phải tranh chấp trong gia đình.
53 Hạ Mộng Lộ và Thái Bảo Nhi vô cùng lo lắng chạy đến, thì thấy lúc này quảng trường đầy người, riêng Long Hổ không đã chiếm hơn phân nữa, còn lại là người thân của Đỗ Vương hơn trăm người, đoán chừng cô dì chú bác họ hàng gần xa gì đều đến đủ.
54 Đó là một bức tranh nghiêng về trường phái phim hoạt hình, nét vẽ khá đơn giản, nhưng nội dung rất phong phú, chia làm mấy cảnh ngắn. Cảnh thứ nhất là một cô gái sờ vào bụng dưới của một chàng trai, mặt chàng trai đỏ bừng, có vẻ kinh hãi.
55 “Trời ơi!”“Trời ơi!”Mấy người khách xung quanh, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, tất cả đều xôn xao cả lên. Sau quầy, quản lý tiệm nhíu mày, lập tức cầm di động lên định gọi nhưng rồi lại thôi.
56 “Không ạ!” Hạ Mộng Lộ lúng túng xoa lỗ mũi. Sao cô có thể cười chứ? Chuyện này đều do cô gây ra, không thể cười, không thể cười! Trời ơi, mặt cô sắp rút gân rồi!Hạ Mộng Lộ đi qua rót sữa cho Trình Thất, tay vẫn run run.
57 “Sao anh Hải vẫn chưa tới?”“Chẳng lẽ bị kẹt xe?”Trong phòng họp, chừng một trăm người đang ngồi chờ một cách nghiêm túc, giống như những pho tượng điêu khắc.
58 ‘Rù rù!’Hơn nửa đêm, ai còn nhắn tin?Hạ Mộng Lộ mơ màng mò lấy điện thoại di động. Cô vừa ngáp vừa mở ra xem, đã mười hai giờ đúng. Hạ Mộng Lộ thấy là tin nhắn của Lạc Vân Hải thì tỉnh táo hẳn.