21 Cố Vân Nam cùng các anh em nhìn nhau một cái, thấy mọi người đang chờ hành động, rục rịch ngóc đầu dậy, nhất thời nhếch môi cười tà nói: "Tôi không muốn thì sao hả?""Ở đâu ra tiểu tử không biết điều như vậy? Mấy anh em đánh!"Lạc Vân Hải vén tay áo lên, đem hai cô gái đẩy xuống sau lưng mình, vẻ mặt từ từ chuyển đổi hung ác, thấy mấy bình rượu đang bay tới chỗ mình, anh liền trở tay nhặt cái ghế bên cạnh lên quăng tới.
22 "Tôi muốn món này, thật chỉ năm mươi đồng sao?""Chớ giành chớ giành, ai cũng có phần cả, mỗi món năm mươi đồng, chọn món xong thì trở về phòng thay đồ, nhớ mặc áo khoác, sau đó tôi sẽ dẫn mọi người du lịch bờ biển, tất cả đều miễn phí!""Khách sạn các người thật tuyệt, tôi thích rồi, chuyến đi này thật không uổng công!"Nhìn mọi người chạy lên phía trước tranh đoạt đồ bơi yêu thích, ba Hạ ôm chầm bả vai Lạc Vân Hải thở dài nói: "Nếu như cậu là con chú, chú nhất định đem quán ăn giao cho cậu!"Lạc Vân Hải xấu hổ gãi gãi đầu: "Chú nói đùa!""A Hải, kể từ khi cậu đến nhà họ Hạ, cái nhà này liền thay đổi, cậu xem dì của cậu, ngày nào miệng cũng cười toe toét, nghe nói hôm nay cậu và Mộng Lộ đi chế tạo dây chuyền cho nó?" Tại sao ông đưa cho con mình thì lại nghĩ có dụng ý khác, còn người ngoài đưa thì cảm thấy rất đẹp?"Vâng, không tốn tiền nhà!" Hạ Mộng Lộ lấy khối vàng kia chế tạo sợi dây chuyền, có lẽ trong lòng cô, người một nhà bình an quan trọng hơn so với vinh hoa phú quý, người hiếu thuận như thế, anh không nghĩ được có chỗ nào hư, ở chung càng lâu, phát hiện nha đầu này càng làm người khác ưa thích, trước kia là anh hiểu lầm cô.
23 "Mọi người đi bình an, nhớ giới thiệu bạn bè đến nơi này với nhé!""Được rồi, nhất định nhất định!"Hạ Mộng Lộ vui mừng tạm biệt hơn trăm người du khách sau đó chắp tay trước ngực ảo tưởng kiếm được một vạn khoảng thu nhập thêm, thật ra thì kiếm được năm mươi vạn cũng không khó khăn lắm nha, nghĩ vậy cô liền vui vẻ vỗ vỗ anh và nói: "Nếu tôi có thể thành nhà thiết kế nổi tiếng, về sau chị nuôi em!"Lạc Vân Hải lơ đễnh cắt một tiếng, trêu chọc nói: "Nuôi tôi bao lâu?""Cả đời, như thế nào?" Nghiêng đầu tự hào hỏi ngược lại, chỉ cần anh nguyện ý, cô cũng không ngại.
24 Tôn đại thiếu bất mãn nói: "Sao có thể như vậy?""Mộng Lộ, con đang nói bậy gì đó?" Mẹ Hạ sợ hết hồn, con gái bà hôm nay uống lộn thuốc sao? Người chồng tốt như vậy đi đâu có thể tìm chứ?Mẹ Tôn giận không hề nhẹ, cười lạnh nói: "Nhà họ Tôn chúng tôi không có quy củ này, ai cũng nói quan hệ gia đình nhà họ Hạ rất phức tạp, quả nhiên không giả, đúng rồi, nghe nói chồng bà từng ngoại tình sao? Vì vậy các ngươi mới ở riêng hơn mười năm, nhà các người đã là như thế, có tư cách gì yêu cầu người khác không ngoại tình?" Xem bộ dáng là muốn vạch mặt rồi, không sai, con dâu này bà không muốn nổi, miệng lưỡi bén nhọn, hiện tại không đem bà vào mắt, đến khi cưới về thì không biết sẽ đến mức nào nữa?Mẹ Hạ nghiến răng, cũng không la mắng con gái, đứng lên trừng mắt chỉ vào mẹ Tôn gầm nhẹ nói: "Bà có ý gì? Bà nên làm rõ, con gái của tôi không phải không ai thèm lấy, Chồng của tôi làm chuyện gì thì liên quan đến con gái tôi? Ý của bà là sau khi cưới con gái tôi, là có thể ở bên ngoài công khai bao gái sao?""Tôi không có ý này, con trai tôi là người trung hậu đàng hoàng, như thế nào làm ra loại chuyện đó? Chỉ là chuyện hôn sự này, chúng tôi với không nổi ha ha!" Khinh bỉ bưng qua ly trà nhấp nhẹ, buồn cười, sao bà có thể nghĩ Hạ gia tốt đây.
25 Ba Hạ cùng mẹ Hạ nhìn nhau, nhất trí gật đầu. Lạc Vân Hải cau mày hoài nghi, có phải quá đột ngột hay không? Hơn nữa bọn họ không phải luôn phản đối anh và Hạ Mộng Lộ kết giao sao?Hạ Mộng Lộ cũng không cảm thấy làm như vậy là đúng.
26 Mặt trời đỏ rực từ từ lặn xuống chiếu quanh các hòn đảo và ngọn núi, nhìn từ trên trời xuống, nhà họ Hạ sao mà nhỏ bé quá, nhưng lại sáng chói vạn trượng, tuy không phải là nhà giàu nhất thế giới, nhưng cũng không thua kém người khác, trong tay nắm vô số ban hội giữ mạch máu kinh tế, nhưng lại sống trong một ngôi nhà nhỏ.
27 Hạ Nguyệt Đình đỡ Hạ Mộng Lộ đứng dậy, lau sạch nước mắt trên mặt cô rồi hỏi, “Chị! Chị đừng cười nữa! Chị có thấy cô gái này nhìn quen quen không?” Hình như đã gặp ở đâu đó rồi?Hạ Mộng Lộ gật đầu, đúng là nhìn rất quen.
28 “Mày. . . . . . . Nhanh bảo cô gái kia đi đi, nếu không mày cũng đừng về nữa!”Hạ Trạch Nguyên khổ không thể tả, vội vàng giải thích, “Cha! Cha hiểu lầm rồi, thật ra cô ấy là một cô gái rất tốt, chỉ là quen mặc đồ ‘thời trang’ thôi mà!” Tại sao cha mẹ không thể thông cảm chứ? Vũ Hinh muốn tạo ấn tượng tốt với cha mẹ nên mới ăn diện tỉ mỉ, có điều hơi quá một chút thôi!“Mày muốn tức chết cha mẹ phải không?” Mẹ Hạ dậm chân la, đấm mạnh lên ngực, chỉ còn thiếu khóc nháo đòi thắt cổ.
29 Bóng đêm từ từ buông xuống. Ánh trăng chiếu xuống mặt biển, nhấp nhô theo con sóng. Trong sân nhỏ, tiếng cười đùa vang khắp nơi, dường như nó chính là nơi bình yên trong lòng mọi người, lánh xa trần thế, không có lừa gạt, không có những lo toan của cuộc sống, đơn giản và bình dị.
30 “Chỉ là kết hôn thôi mà! Có phải ở cử đâu mà lười vậy chứ !?”Trong sân, Hạ Nguyệt Đình vừa ngáp vừa dùng chổi hất hất mấy cái lon rỗng nằm trên mặt đất.
31 “Nhóc kia, mới nói gì đó?”Đỗ Vương nghiêng đầu nhìn về phía người vừa đẩy vai mình, cảm giác khá mới mẻ, kể từ khi tốt nghiệp trung học, đã thật lâu không ai dám dùng giọng điệu như vậy để nói với mình, “Anh vừa đẩy tôi hả?” Lạc Vân Hải thấy không ổn liên tục nháy mắt ra hiệu với Đỗ Vương, ‘bớt gây phiền phức đi!”Đỗ Vương làm như không thấy, bắt đầu xắn tay áo lên.
32 Đỗ Vương chỉ liếc chai thuốc một cái, rồi tiếp tục nhìn ra xa, “Không nên ảo tưởng tôi là hoàng tử trong mơ của cô, lại càng đừng nghĩ dùng những hành động thế này để lấy lòng đàn ông, loại con gái như vậy, chỗ nào cũng có!”Anh ta bị hoang tưởng à? Hạ Nguyệt Đình đen mặt, mở nắp chai thuốc, quết ra một ít rồi bôi đại lên mặt Đỗ Vương.
33 Ở thành phố F, có một khu biệt thự luôn khiến mọi người chú ý, đó là khu ‘Biệt thự nhà họ Trình’, mặc kệ qua bao lâu vẫn sừng sững như ban đầu, nơi ở của những thế hệ nòng cốt lúc trước trong bang Long Hổ khi về già.
34 “Anh Phượng, đã bắt được người, đang nhốt ở tầng hầm để xe!”“Cô gái này khá nguy hiểm, lại có thù không đội trời chung với Long Hổ, giữ ở đây không phải là hành động sáng suốt!”“Hay là ‘xử’ cô ta?”Khâu Nguyên Phượng không nói lời nào, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt âm trầm kinh người, khiến đoàn người đi theo không dám nhiều lời.
35 “Ồ! Chẳng phải em gái nhà họ Hạ đây sao? Không kéo được người khách nào à?”Một giọng nam lưu manh vang lên khiến Hạ Nguyệt Đình lùi lại vài bước, đối diện với mấy người tới, “Cố Vân Nam, anh muốn làm gì?”Cố Vân Nam gãi gãi đầu, huýt sáo một hơi, tiến lên ôm lấy bả vai Hạ Nguyệt Đình cười nói, “Không có gì, chỉ là muốn.
36 Nửa năm sau. Thành phố F. Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Long Hổ, tám người: Nhạc Tử Tuyền, Đông Phương Hoàng, Gia Cát Khổng Ngôn, Biên Trì Ngụy, Khúc Tư Du, Đinh Trạm, Hứa Trí Viễn, Khâu Nguyên Phượng đang ngồi trên ghế sa lon, người hút thuốc, người trầm tư.
37 Đỗ Vương vừa huýt sáo vui vẻ vừa đi về phòng mình. Thời gian quả thật khiến người ta quen dần với mọi thứ, Đỗ Vương không còn thấy khó chịu khi sống ở đây nữa, gần như quên đi cuộc sống tranh đoạt trước kia, hoàn toàn thả lỏng.
38 Nhất định là đang thử mình đây mà, một khi mắc bẫy, sẽ bị phân giường, hừ, không thể ‘làm’ đã khổ sở lắm rồi, nếu còn không được ôm, chắc chắn sẽ điên mất!Hạ Mộng Lộ đen mặt, trừng Lạc Vân Hải.
39 Phía xa, mặt trời đỏ rực một màu. Nước biển xanh ngắt trải tận chân trời. Hôm nay, khách du lịch vẫn đông đúc như thường ngày, nhưng trên bờ biển thì chỉ có bốn người đang bận rộn.
40 Trong căn phòng nhỏ, Hạ Nguyệt Đình co người nằm trên giường, mặt trắng bệch, đôi mắt mờ mịt. Cô không biết phải làm sao hết, cô đã lừa cả nhà rằng Tiểu Hứa là người thân của cô, đã sớm biết thân phận thật của Đỗ Vương lại không báo, nên mới bị Đỗ Vương lợi dụng giúp anh rể khôi phục trí nhớ, anh rể ở lại thì tốt rồi, nếu anh rể bỏ đi.