1201 Lần này đi vào trong vết nứt bảy màu Vương Lâm cũng có mưu đồ, hắn chắc chắn sẽ xuất hiện xung đột với Thương Tùng Tử. Một tu sĩ Toái Niết trung kỳ thì Vương Lâm còn có thể chiến đấu được một trận, cho dù là hai Toái Niết trung kỳ cũng không sao, bởi gì đối phương và Thương Tùng Tử cũng không phải có quan hệ rất mật thiết.
1202 Những chuyện có liên quan đến Vân Hồn Tử đã được gác sang một bên, cũng không người nào muốn nhắc lại. Lúc này trong lòng lão già họ Bàng lại thầm kêu khổ, tâm thần vẫn không thể dựng dậy nổi.
1203 - Còn năm lần hít thở!Âm thanh của Đoan Mộc truyền ra. Hai tay Thương Tùng Tử bấm niệm pháp quyết rồi nhanh chóng biến hóa, lại có hơn một vạn phi kiếm phóng đến như mưa, tất cả đều rơi xuống thân thể Giao Long.
1204 Lão vẫn chưa quên lần thứ hai khi đám người tiến vào thế giới bảy màu này, cũng vì gặp phải thứ này mà những đạo hữu ở bên cạnh bị mang đi mất hơn phân nửa.
1205 Vương Lâm đảo mắt qua người Thương Tùng Tử, trong lòng hắn biết rất rõ đối phương đã từng tiến vào đây mấy lần, đã tìm kiếm được rất nhiều động phủ và thi thể, nên tất nhiên cũng lấy được bảo vật hiếm có và những ngọc giản có chứa tin tức.
1206 - Ngươi sao?Thương Tùng Tử nhìn về phía Vương Lâm, ánh mắt điên cuồng che giấu sự mỉa mai, trong lòng nghĩ thầm:-Thân phận người này có chút quỷ dị, trước đó hắn có thể lực để đối kháng với Giao Long, có lẽ dùng lực lượng thân thể của hắn phá vỡ được trận pháp này.
1207 Vương Lâm nhíu mày, hắn định mở miệng. -Thế nào, Lữ đạo hữu không vừa ý sao?Vẻ mặt Thương Tùng Tử đột nhiên trầm hẳn xuống, lão nhìn về phía Vương Lâm.
1208 Địa phương này cỏ xanh phủ đầy đất, không có sương mù, cảnh vật phương xa có thể nhìn thấy được rõ ràng. Vương Lâm phóng người đi như tên bắn, xuyên thẳng qua hàng loạt sơn cốc, chốc chốc hắn dừng lại nhắm mắt tập trung tinh thần một lát giống như đang cảm ứng con đường.
1209 Trong mắt Thương Tùng Tử bùng ra những luồng sáng kỳ dị, lão chậm rãi nói:- Nơi đây có nhiều Minh Chí Giả thì rõ ràng Đạo Kinh cũng không phải thứ đơn giản, Thương Tùng Tử đạo hữu ngươi.
1210 Khe nứt dài giống như một vết sẹo lớn trên bề mặt tấm màn cấm chế, khe nứt này cũng nhanh chóng khép lại, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn khôi phục. Đến khi đó nếu không dùng rất nhiều bảo vật để đánh vỡ ra thì phong ấn Tuế Nguyệt Cấm này sẽ tồn tại mãi mãi.
1211 Vẻ mặt Thương Tùng Tử nháy mắt đã trở lại như thường, lão cười lạnh một tiếng rồi nắm chặt bình ngọc trong tay phải. Vật này không thể đặt vào không gian trữ vật chứ nếu không đã sớm bị lão cất vào rồi.
1212 Ngón tay khổng lồ do những luồng khí bảy màu hóa thành trên không trung đang gào thét hàng lâm xuống tạo ra hàng loạt tiếng thét gào kinh thiên động địa, khoảng cách giữa ngón tay và Vương Lâm cũng ngày càng gần.
1213 Thôn phệ vạn vật trở thành thần thông của chính mình, đây chính là điều mà năm xưa sau khi Cổ Thần Đồ Ti luyện chế vũ khí cảm thấy cực kỳ thõa mãn. Người trên vũ khí không có linh hồn cho nên Đồ Ti vứt nó vào trong tinh cầu để hóa thành núi, đợi năm tháng trôi qua để ngưng tụ linh hồn cho vũ khí.
1214 Tình cảnh trước mắt Vương Lâm trở nên mơ hồ, trong lúc hắn tiến về phía trước thì cảm thấy cơn buồn ngủ kéo đến bao phủ khắp toàn thân. Nhưng nỗi đau đớn như kim châm muối xát trên vai phải làm hắn thanh tỉnh trở lại trong cơn hôn mê.
1215 Nếu Vương Lâm mà thanh tỉnh thấy được tình cảnh này thì vẻ mặt chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ ngưng trọng, đây rõ ràng là Sinh Tử Cấm. Hơn nữa phương pháp cấm chế của nàng rõ ràng thành thạo hơn cả lão bà áo xanh.
1216 Vương Lâm không cần nghĩ nhiều mà xông thẳng về phía trước, hắn trực tiếp tiến vào bên trong, cố gắng chịu đựng đau đớn để phóng như bay về phía trước.
1217 - Ba năm đã trôi qua… Nhị sư đệ chết, Lão Tam cũng chết… Bọn họ trở thành Mê Thất Giả, lúc nào cũng phiêu diêu và mê man đi lại trong thế giới này… Bốn ngày trước ta nhìn thấy bọn họ, nhưng họ đã không còn nhận ra ta, đi qua bên cạnh ta… Ta không thể để cho mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, ta muốn tìm ra biện pháp.
1218 - Ta đã sưu tập được rất nhiều thạch châu cổ quái… Những hạt châu này cũng không phải tự nhiên được sinh ra, mà rõ ràng được người khác tế luyện. Chúng nó dù là độ lớn hay khối lượng đều giống hệt như nhau… Giống như trước đây rất lâu đã có người ở nơi đây rồi liên tục dùng thần thông đặc biệt để chế tạo ra những hạt châu này…Trong đầu Vương Lâm vang lên những nội dung trong ngọc giản trước đó, hắn nhìn chằm chằm vào hạt châu, hô hấp dồn dập dần trở nên bình tĩnh.
1219 Khoảnh khắc khi ba kẻ kỳ dị kia tiến vào thế giới bảy màu thì những luồng sáng bảy màu bao phủ Thương Tùng Tử đang ngồi khoanh chân trên đỉnh đầu tượng đá đột nhiên thu hẹp rồi chậm rãi ngưng tụ, tất cả luồng sáng bảy màu đã bao phủ hoàn toàn nguyên thần Thương Tùng Tử.
1220 Đạo, cái gì là đạo?Vương Lâm có Sinh Tử Luân Hồi, Nhân Quả Tuần Hoàn, Chân Giả Chi Biến, mỗi thứ đều là đạo do hắn tự minh ngộ, nói cách khác là từ những thay đổi về tư tưởng mà hiểu ra.
Thể loại: Dị Giới, Xuyên Không, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn
Số chương: 50