821 Sắc mặt Vương Lâm hết sức âm trầm. Khi hắn vừa dung hợp với trời đất, trong lòng suy nghĩ chính là tinh cầu tu chân của hắn. Nhưng sau khi dung hợp với không gian liền cảm giác như đụng phải một bức tường, bắt buộc bản thân phải tìm cách.
822 Bám theo sau lão nhân, khoảng cách của Vương Lâm tới đại lục càng lúc càng gần. Một lát sau đã tới được bên ngoài. Trước mắt hắn hiện ra một cái bình nguyên màu mỡ.
823 Một quyền vừa tới, Vương Lâm cảm nhận được thân thể như bị trói chặt do bị một thứ lực kỳ dị nào đó bao phủ, khóa hết mọi đường lui. Nét mặt Vương Lâm vẫn bình thản, nói:- Có chút lực nhưng như thế không đủ.
824 Chỉ có điều sau khi thân thể của vụ thú bị nổ tung nhưng vẫn không tiêu tán mà hóa thành những cụm sương mù nho nhỏ đang dao động, có dấu hiệu ngưng tụ lại.
825 Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh, liếc mắt nhìn Tháp Sơn. Ánh mắt của hắn nhìn có sự xuyên thấu, soi rọi nội tâm của Tháp Sơn. Đối diện với ánh mắt đó, Tháp Sơn vẫn nhìn thẳng, không hề né tránh.
826 Một tiếng nổ vang lên, cái bóng nữ nhân run rẩy. Đúng lúc này, cánh cửa đóng lại, ngăn cách âm thanh của tiếng rít. Trước cảnh tượng đó, Tháp Sơn chấn động.
827 Nếu tu vi của Vương Lâm vẫn còn ở Vấn Đỉnh thì dưới sự chống cự của ký hiệu đó, nguyên thần sẽ không chịu nổi, hoặc là dẫn tới đối kháng với nha mà không ngừng tiêu hao.
828 Ầm ầm vài tiếng động quẩn quanh, từng tảng lớn huyết vụ từ trên người Tháp Sơn phun ra. Hắn lúc trước đã chiến một trận với Vương Lâm, vốn đã bị thương, lúc này lại không thể chịu nổi, ánh mắt ảm đạm nhưng sâu trong linh hồn là sự bất khuất kinh người.
829 -Ta còn tưởng rằng, ngươi thủy chung sẽ không ra tay chứ!!!Nam nhân áo xanh thân mình hướng tới phía trước, theo sát phù văn, nhằm về Vương Lâm. Tay phải Vương Lâm hư chỉ đại ấn, lập tức ấn nhoáng lên một chút, trực tiếp bay ra, xoay tròn giữa không trung, ầm ầm hướng tới nam nhân áo xanh.
830 Vương Lâm bước một bước, đạp mặt cỏ đi tới phía trước, một lát sau đã xuất hiện ở một chỗ đất trống. Mảnh đất trống này khoảng chừng rộng trăm trượng, thảm cỏ đã không còn, mà bị một khe rãnh thay thế, khe rãnh này lần lượt thay đổi, thoạt nhìn rất phức tạp, phảng phất như một loại trận pháp.
831 Nhưng vô tình, Vương Lâm ngàn năm tu đạo, dĩ nhiên có thể đạt tới trình độ này, có thể hủy đi pháp bảo bực này, không thèm để ý trực tiếp bóp nát, chỉ để nhìn xem vật phong ấn thần thông bên trong.
832 Há miệng nuốt một cái, Phong Tiên Ấn hóa thành một đạo kim quang mỏng manh rơi vào trong miệng Vương Lâm, không ngừng ngưng luyện lôi uy ở trong nguyên thần.
833 -Ta, nguyện ý…Lão nhân trong trầm mặc, nhìn Tháp Sơn ở xa xa trên đài gỗ, phát ra thanh âm mỏng manh. Vương Lâm thần sắc như thường, bước tới một bước, đi tới bên cạnh đài gỗ, nhìn chằm chằm vào Tháp Sơn xương cốt toàn thân vỡ vụn hơn nửa, đã gần tử vong.
834 Hắc khí không ngừng được hấp thu vào trong trận pháp, dung nhập vào trong quan tài, bị nam nhân này hấp thụ. Trong hư vô ngoài trận pháp, lúc này một người khoanh chân ngồi trôi nổi, người này mặc hắc y, y bào rộng thùng thình, bao vây lấy toàn bộ thân mình của hắn, ngoài trừ đầu ra, không nhìn thấy bất cứ gì.
835 Gió qua đi, tấm áo bào đen hạ xuống, đem toàn thân người áo đen che lấp đi. Ánh mắt của hắn âm trầm, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, đôi môi khẽ nhúc nhích, lập tức một đạo hắc quang từ mi tâm chợt lóe bay ra.
836 Người áo đen, trong mắt lần đầu tiên hiện ra vẻ kinh hoàng, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Phong Tiên Ấn. Bên ngoài thân thể hắn phù văn bốn phía ngưng tụ ngày càng nhiều.
837 Khoảnh khắc nửa thân hắn rơi vào trong trận pháp, từ trận hắc khí từ bên trong xuất hiện, không ngừng dung nhập vào người hắn, khiến cho nửa thân dưới của hắn không ngừng hiện ra thân thể hư ảo.
838 -Vì sao lại như vậy…sư tôn, vì sao lại như vậy!Long Đạo Tử ánh mắt lộ ra tuyệt vọng, hắn quát lên điên cuồng giống như một người điên. -Sư tôn, ta thủ hộ cho con người vô số năm, vì sao ngươi muốn giết ta!! Ngươi từng nói qua, chỉ cần có một tia tàn hôn thì ở bên trong Tị Thiên Quan này cũng sẽ thành hình, nhưng vì sao thân thể ta khôi phục trong này lại bị tan biến?? vì sao??Long Đạo Tử ngẩng đầu quát lớn lên không trung.
839 “La Thiên Tinh Vực ta đã trở về! lúc này phải biết được nơi đây là La Thiên vực nào, trước hết tìm một tu chân tinh xác định phương hướng đã!” Vương Lâm thì thào tự nói, vỗ túi trữ vật, lập tức xuất hiện ra một miếng ngọc giản.
840 Trung niên văn sĩ lúc này toàn thân dựng tóc gáy, một cỗ hàn khí tràn ngập trong lòng, khiến cho cả người hắn thậm ché ngay cả quay đầu lại cũng không dám, cả người phảng phất như đang bị điện kích!ở hư không phía sau trung niên văn sĩ, lúc này sóng gợn tản ra, Vương Lâm từ bên trong bước ra ngoài, hai mắt hắn lộ ra hàn quang, sát khí nồng đậm tỏa ra, phảng phất như hóa thành thực thể.
Thể loại: Huyền Huyễn, Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp, Dị Giới, Võng Du
Số chương: 50