1981 Chín mũi tên tản ra, hóa thành vô số mũi tên, ngưng tụ lại thành một bàn tay có thể miễn cưỡng so với một kích toàn lực của Thiên Tôn xông qua được tầng thứ bảy của Thiên Tôn Niết.
1982 Ở giữa Tổ Thành là hoàng cung của Tiên Tộc!Sáng sớm, khi ánh mặt trời đầu tiên ló ra từ phía chân trời, xua đi bóng tối, khiến hoàng cung dần dần hiện ra, từ từ sáng ngời lên, trước đại điện của hoàng cung, các tu sĩ tới từ các Tiên Tộc nổi danh trong Tổ Thành và các trọng thần của hoàng thành đều đã tới.
1983 Ánh mắt lão già mặc thanh y lộ vẻ kinh hoàng, dưới sự chú ý của đám đông trong sân rộng sau khi lui lại mấy bước, sắc mặt xanh mét, trong lòng vừa tức giận vừa xấu hổ.
1984 Sợi tóc này rơi vào trong tay Vương Lâm, cảm giác quen thuộc kia lại càng trở nên rõ ràng. Chính hắn cũng không biết tại sao sợi tóc này lại giống như một bộ phận của thân thể hắn vậy.
1985 - Ân công, đúng là ngươi rồi! Ta tìm ngươi rất lâu rồi, đúng là ngươi rồi!Thanh niên mặc áo hoa kia xoay người lại, sau khi ánh mắt đảo xuống phía dưới một chút, lại nhìn lên Vương Lâm đang ở giữa không trung.
1986 Trong nháy mắt khi Vương Lâm và Hải Tử Thiên Tôn dừng bước, đám tuyết ở trên con phố dài phía trước bỗng nhiên bị một lực lượng dẫn dắt, ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một đồ án bốn cạnh!Đồ án này vừa xuất hiện liền nhanh chóng tăng vọt tốc độ, lao thẳng tới phía hai người Vương Lâm.
1987 Từ xa nhìn lại, cảnh tượng này giống như là một bức tranh. Nếu có thể đem bức tranh này vẽ ra thì sẽ có thể trở thành một kiệt tác truyền đời!Trong bức tranh này, một con Kim Ngưu to lớn sừng sững đứng trên mặt đất, ở bên ngoài thân thể của con Kim Ngưu này có mười hai tu sĩ, trong đó có sáu người đang điểm lên thân thể con Kim Ngưu này.
1988 Tất cả lực lượng dung nhập trong một chỉ này, đồng thời điểm tới, lại càng nhờ mảnh vỡ cốt âm đao của hắn phản chiếu kim quang trong mắt, khiến lực lượng của phân thân Vương Lâm trong hư vô trong trận pháp được hình thành tại mặt đao không lớn này phóng ra tới mức độ lớn nhất.
1989 Lôi đình này ẩn chứa một sức mạnh diệt thế, hủy diệt tất cả sinh linh. Sự tồn tại của nó chính là khởi nguồn của tất cả sự hắc ám trong thiên địa, là biểu hiện của tất cả những sự hủy diệt và tử vong!Ngay khi Vương Lâm mở hai mắt, trong hai mắt hắn không có kim quang, mà chỉ có một màu tối đen.
1990 Sắc mặt Hải Tử Thiên Tôn tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp lộ ra vẻ hoảng sợ không cách nào hình dung nổi. Thân thể nàng khi thấy Vương Lâm bước tới liền theo tiềm thức lui lại phía sau.
1991 Hắn nhớ ra Vương Lâm, nhớ ra việc đã bị đối phương luyện hóa thành ma đầu. Hắn nhớ ra mấy ngàn năm theo hầu, nhớ ra tất cả những thứ về mình, còn có những lời nói của chủ nhân sát tinh kia.
1992 Vương Lâm quay đầu lại, nhìn gió tuyết, đi về phía Tổ Thành. Trong tay hắn có một ngọc giản. Ngọc giản này là một trong những thứ hắn cầm tới trong chuyến đi tới Tổ Thành này, là ước định giữa hắn với Song Tử Đại Thiên Tôn cùng Cô Nhai Thiên Tôn.
1993 Hoàng cung của Tiên Tộc có lẽ chưa từng có hắc tuyết. Vương Lâm tóc đen bình tĩnh mở miệng, giơ tay phải lên vung lên bầu trời. Chỉ thấy màn hắc ám che phủ càn khôn kia trong lúc phủ xuống bất ngờ hóa thành những bông tuyết màu đen rơi xuống trong ngoài hoàng cung.
1994 Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, trong lòng thầm nói. Vương Lâm tóc đen không hề bởi những lời nói của quốc sư mà có chút dao động tâm tình. Hắn nhìn quốc sư trên tế đàn.
1995 Minh Đạo Tôn ngửa đầu gầm thét, thân thể hắn từ trong nước ao đã kết thành băng, trong tiếng răng rắc liền đứng dậy! Mái tóc hắn trong nháy mắt nhanh chóng dài ra, phút chốc đã vượt qua chiều dài thân thể hắn, phủ lên trên mặt nước đã đóng băng.
1996 Chỉ thấy động tác quốc sư cũng giống hệt Vương Lâm, nhoáng lên một cái, thân ảnh liền hiện ra trên một đỉnh núi khác. Trên bầu trời, chưởng ấn màu vàng kim khổng lồ ầm ầm đánh tới, trong nháy mắt đã thay thế tất cả mọi vật, khiến cho bầu trời trở thành màu vàng, giống như một biến lửa màu vàng kim đang bốc cháy.
1997 Lực tấn công này ẩn chứa sức mạnh của Tiên Tổ, gây nên cho Vương Lâm một nguy cơ sinh tử. Hắn không thể né tránh, lại càng rất khó có thể chống lại, nhưng hai mắt Vương Lâm lộ ra một vẻ quyết đoán.
1998 Lỗ hổng thật lớn trên bầu trời tỏa ra ánh sáng yếu ớt. Ở dưới đất, giữa tám ngọn núi có một cái đầu lâu mười trượng đang lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích.
1999 Việc này ta vốn không tin, cho nên sau khi bị mắt phải kia nuốt vào, ta không hề phản kháng, mà dung nhập linh hồn vào trong Thiên Nghịch, giả vờ như hồn đã bị hủy diệt mà giấu giếm được, chính là vì muốn xem người này rốt cuộc là có kế hoạch gì, thì ra là như vậy!Vương Lâm đã nhìn thấy hết toàn bộ, trong lòng đối với quốc sư đã chiếm được thân thể mình đã có một chút kính nể.
2000 - Cửu Đế, ngươi quả nhiên tới rồi!Tiên Hoàng mỉm cười. Thần sắc Cửu Đế Đại Thiên Tôn ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào Tiên Hoàng, ánh mắt rơi lên đầu lâu Tiên Tổ dưới thân đối phương, ánh mắt lộ ra một chút phức tạp.