21 Dương Phàm mặt đầy chính khí nói rất có tác phong cao thượng của một đại thần y kỳ nhân. (đại thần côn thì đúng hơn!)Giờ phút này hắn dần dần cảm nhận được tư tưởng chủ trương của "Tiên Hồng Quyết".
22 Nam Cung Vũ cũng không đành lòng nói:- Dương Dược sư, người đã cố ý muốn trị liệu, lão phu cũng không thể cự tuyệtChỉ là, lát nữa nếu ngươi không chống đỡ được, xin tuyệt đối không cần miễn cưỡng.
23 Trên thực tế, dưới tình huống bình thường, nhìn qua Dương Phàm tựa như một thư sinh yếu đuối. "Ta hiện giờ ở Dương gia bảo bị cô lập chưa từng có, trừ đệ đệ Dương Lỗi ra thì gần như không có bằng hữu cùng người đáng giá tin cậy nào"Dương Phàm hít sâu một hơi, liếc mắt nhìn Dương Tuệ Tâm ở bên cạnh một cái, cười nói:- Muội muội, chúng ta về nhàDương Tuệ Tâm cảm nhận được một tia khác thường trong thần sắc Dương Phàm.
24 Dương Phàm đưa cho Lâm Chung một hai bộ công pháp bình thường có thể tu luyện đến Ngưng Thần Kỳ. Lúc rảnh rỗi cũng chỉ điểm cho hắn một chút trên con đường tu luyện.
25 Trên đường cái, bụi mù cuồn cuộn. - Giá! Giá!Dương Phàm hét lớn, tay cầm roi ngựa, một người một ngựa cấp tốc tiến về trước. Ngồi trên lưng ngựa, cảm thụ tiếng gió ù ù bên tai mà trong lòng Dương Phàm trăm mối ngổn ngang.
26 - Tiểu tử vô tri, Xích Độc đan trong cơ thể ngươi có phải phát tác hay không, có cảm giácgì?Dương Phàm chỉ cảm thấy trong cơ thể ấm áp dào dạt, từng đám sương sinh mạng trừn ngập các nơi trong cơ thể, tăng thêm vài tia ấm áp.
27 Vừa nói tới trị thương, Dương Phàm lập tức một bộ chính khí ngút trời. Hắn nhìn về phía đám người bị thương, trong con ngươi lóe lên ánh sáng khác thường, làm cho người ta có cảm giác thật giống như một kẻ đại sắc lang nhìn một đám mỹ nữ bị cởi sạch quần áo.
28 Từ sau khi gặp mặt sư muội của Lâm Vũ, trong đầu Dương Phàm thường xuyên hiện lên đôi mắt điềm tĩnh như nước cùng với mùi thơm thản nhiên ngào ngạt hơi thở hoa cỏ.
29 Chỉ là dưới vẻ bề ngoài trấn định tự nhiên của hắn lại có một trái tim lộ vẻ suy sụp. Đoàn xe bụi trần mênh mông cuồn cuộn phía sau đã bˠhắn bỏ lại rất xa.
30 Dương Phàm vẻ mặt đầy kinh hoàng cùng sợ hãi, thân thể liên tục lui ra sau, bộ dạng không hề có ý thức chiến đấu. Kỳ thật, tâm hắn bình lặng như nước, sớm đã kết luận đối phương sẽ không từ bỏ ý đồ, hơn phân nửa là sẽ giết người diệt khẩu.
31 Khi đám sương màu xanh nhạt chạm vào miệng vết thương thì dị biến đột nhiên xảy ra. Vết thương bị Vũ Lộ Thuật baO lấy đột nhiên bốc lên một màn sương độc màu đen, khiến người ta choáng váng hoa mắt.
32 Dương Phàm nhẩm tính có tới hai ba mươi người, toàn bộ đều là người tu tiên. Nam nữ. già trẻ. tăng lữ đạo sĩ có hết! Bọn họ phân ra ngồi mỗi người một nơi.
33 - Hừm. Tên khốn nạn nào dám tới địa bàn của Thiên Hành Chu ta gây sự?Một thanh âm của nữ tử truyền tới. giọng điệu lạnh như băng làm người ta tâm cùng phát lạnh.
34 - Đạo hữu hãy cứ yên tâm. Ngoại thương thế này thì mẩy ngày trước ta cũng đã trị liệu cho mấy trăm người. Ngài chỉ cần phối hợp với ta là được!- Gần trăm người? ừm.
35 Những tu sĩ khác đều trừng mắt lên nhìn. ngav cả đánh rắm cùng không dám. trong lòng nén nhịn một cỗ khó chịu. Thân thể mềm mại của Lý Nguyệt Sương khẽ run lên.
36 Khoảnh khắc khi quần áo trước ngực Lý Nguyệt Sương bị xé ra. Dương Phàm liền nhận thấy được một vết thương trên ngực của nữ nhân này.
37 Dương Phàm có chút bối rối rời khỏi phòng của Lý Nguvệt Sương, bên tai dường như vẫn còn vang vọng âm thanh nhẹ nhàng khiến tim của người ta cùng phải đập nhanh hơn kia.
38 Dương Phàm nhìn về thứ to lớn trước mặt. cảm thấy chính mình thật sự bé nhỏ. Trong Thanh Giang hà mênh mông kia. nước sông tách ra. một chiếc thuyền rất lớn bọc thép từ trong lòng sông Hiện lên.
39 Trong đó. có tới hơn một nữa ở cùng nhau trên boong. Chỉ có một số người, bởi vì các nguyên nhân khác nhau mà lựa chọn phòng riêng, cũng hiếm người sử dụng nhưng phòng sang trọng.
40 Viên lão cực kỳ bình tĩnh. trong giọng nói cũng lộ ra chút bất đắc dĩ và mênh mang. Mặc cho số phận!Chúng tu sĩ nơi nàv ồ lên. vẻ mặt không cam lòng và hầm hầm.
Thể loại: Huyền Huyễn, Khoa Huyễn, Dị Giới, Tiên Hiệp, Xuyên Không
Số chương: 44