Sau khi minh bạch ý đồ đến của Đổng Băng Vân, Từ Huyền cười nhạt một tiếng, đưa tay mời nàng vào.
- Băng Vân chỉ là thị thiếp thấp hèn, kính xin chủ nhân vào trước.
Đổng Băng Vân hơi cắn môi son, hạ thấp người để Từ Huyền đi vào trước.
Từ Huyền có chút buồn cười, đi vào trong mật điện, thản nhiên mà ngồi, như cười như không dò xét Đổng Băng Vân.
Vị Băng mỹ nhân trước mắt này mặc dù không có tư sắc tuyệt mỹ khuynh thành, nhưng tư sắc cũng là thượng giai, da thịt băng tuyết, dáng người uyển chuyển, đặc biệt là khuôn mặt thanh tục thoát lệ kia, đủ để khiến cho đại đa số nam tử đều sinh ra ý muốn chinh phục.
Bị Từ Huyền dò xét như vậy, trong nội tâm Đổng Băng Vân tâm thần bất định, cuối đầu xuông, khuôn mặt kéo căng, vội vàng châm trà cho Từ Huyền.
- Không nghĩ tới Từ mỗ có thể nhanh chóng đạt được một vị thị thiếp nữ bộc như vậy.
Trong mắt Từ Huyền vui vẻ rất đậm, tựa hồ thập phần thu an ủi, chậm rãi vươn tay nhấc má phấn Đổng Băng Vân lên.
Đổng Băng Vân thân thể mềm mại khẽ run, vô ý thức muốn phản kháng, quanh thân dâng lên một cổ hàn ý thấu xương nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại khắc chế.
Rất nhanh, khuôn mặt băng khiết thoát tục kia gần Từ Huyền trong gang tấc.
Đổng Băng Vân cơ hồ có thể cảm nhận hô hấp của nam tử trước mắt này, vô ý thức nhắm đôi mắt dễ thương lại, lông mi run rẩy, một đôi bàn tay trắng như ngọc nắm thật chặc thành quyền, thân thể thần tiên thuỳ mị thướt tha lộ ra hơi có vẻ cứng ngắc.
Giờ khắc này, nữ Ngưng Đan cao nhân ngày xưa từng cao cao tại thượng, băng mỹ nhân rất nổi danh trong Phương Thiên học phủ lộ ra vài phần bất lực.
Từ Huyền xem xét băng mỹ nhân này gần ngay trước mắt, có thể cảm nhận được tim đối phương đập nhanh hơn và hơi thở thơm tho kia, nhấc khuôn mặt Đổng Băng Vân lên, cảm nhận cổ cảm giác thoải mái kia, nhịn không được, trong cơ thể Từ Huyền sinh ra một loại dục vọng bản năng.
Từng có lúc, Từ Huyền bị vị Đổng tiên tử cao cao tại thượng kia đuổi giết, cơ hồ không có lực phản kháng, may mắn thoát chết.
Ngày hôm nay đối phương thần phục ngay trước mặt mình, trở thành thị thiếp và nữ bộc của mình.
Nghĩ đến năm đó khi đáp ứng đổ ức, Đổng Băng Vân nên minh bạch hàm nghĩa của hai chữ "Thị thiếp" là thế nào mới phải.
Huống chi đằng sau thị thiếp, còn có một nữ bộc.
Cái này có nghĩa là Từ Huyền cơ hồ có thể bảo nàng làm bất cứ chuyện gì không thể tha thứ...
Từ Huyền nâng cái má Đổng Băng Vân, nhìn kỹ khuôn mặt động lòng người cùng với đường cong ôn nhu phập phồng kia.
Cứ như vậy, một mực tiếp tục mấy hơi, Đổng Băng Vân lông mi run rẩy, có lẽ bởi vì khẩn trương, trên mặt ngọc hiện lên một tia đỏ hồng.
- Rất không tồi.
Từ Huyền khẽ gật đầu, buông tay ra, đột nhiên đứng người lên, chắp tay nói:
- Ngươi đi đi.
Cái gì!
Đổng Băng Vân cơ hồ hoài nghĩ lỗ tai mình có phải đã nghe lầm rồi không.
Hắn bảo mình đi?
- Đổ ước mấy năm trước chỉ là đùa thôi, ngươi không cần phải xem là thật.
Từ Huyền đè xuống dục vọng trong lòng, bình thản không có gì lạ nói.
Cho dù hắn cũng muốn triệt triệt để để chinh phục băng mỹ nhân trước mắt này ở dưới háng, nhưng Đổng Băng Vân dù sao cũng là một thành viên của Trương Thiên Minh ngày xưa, không thể làm quá phận được.
Sau khi xác định hư thật trong lời Từ Huyền, Đổng Băng Vân trong nội tâm có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu lên, chăm chú dò xét Từ Huyền.
Nam tử gần trong gang tấc kia, đứng chắp tay, anh tuấn to lớn cao ngạo, khí độ linh vận, siêu phàm thoát tục, tản mát ra mị lực khác phái dương cương mười phần.
Nghĩ đến chiến tích đối phương ở một phương quốc gia này quần xa vô địch, chấn nhiếp bát phương, Đổng Băng Vân không thể không không thừa nhận, nếu như bài trừ vài phần thành kiến trong lòng thì đây là một vị nam tử đủ khiến tuyệt đại đa số nữ tử trong thiên địa đều phải tự ti mặc cảm.
Đổng Băng Vân yên lặng đi ra ngoài, thân hình đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Từ Huyền, chần chờ mà nói:
- Băng Vân, không thể không ở lại bên chủ nhân được.
- Vì sao thế?
Từ Huyền ngạc nhiên nói.
Đổng Băng Vân cắn môi nói:
- Lúc trước đổ ước giữa chúng ta, cũng không phải là hứa hẹn đơn giản mà là hạ xuống linh hồn huyết thệ, nếu như không chấp hành đổ ước, chờ đợi Băng Vân chính là vận mệnh linh hồn huyết bạo. Còn nữa, lấy địa vị thực lực của minh chủ hiện giờ, Băng Vân thân là thị thiếp nữ bộc, cũng không có gì phai thiệt thòi cả.
Linh hồn huyết thệ?
Từ Huyền mặt lộ vẻ trầm ngâm, xem ra Đổng Băng Vân nhất định phải làm nữ bộc cạnh mình một hồi rồi.
- Cũng tốt, trải qua một phen đại chiến gian khổ mạo hiểm ta cũng có chút mệt mỏi, coi như là một loại khao thưởng đi.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, đương nhiên đáp ứng.
Dù sao việc này đối với hắn chỉ có lợi chứ không hại.
Là một người nam nhân, bên người có thể thêm một nữ tử như vậy, hơn nữa còn là thị thiếp và nữ bộc thiếp thân, tự nhiên là cầu còn không được rồi.
Từ Huyền thản nhiên mà ngồi, Đổng Băng Vân yên lặng đi đến trước mặt, vươn ngọc thủ đấm lưng cho hắn.
Ban ngày ngược lại trôi qua rất thích ý.
Đợi đến buổi tối Đổng Băng Vân trong nội tâm khẩn trương, với tư cách thị thiếp tự nhiên phải phục thị Từ Huyền đi ngủ rồi.
Cũng may Từ Huyền đêm đó tĩnh tu tìm hiểu cũng không có ngủ.
Nhưng dưới tình huống không bế quan trường kỳ, Từ Huyền thể nào lâu dài không ngủ được. Tu giả, có thể thông qua ngồi xuống tĩnh tu, thay thế giấc ngủ, nhưng ngẫu nhiên cũng cần chìm vào giấc ngủ.
Đặc biệt đối với Từ Huyền mà nói, vào thời điểm chìm vào giấc ngủ lúc ban đêm, lực lượng Nguyệt Quang Bí Châu trong cơ thể mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất, dùng lực lượng thần bí kia để xúc tiến sự lột xác của thân thể.
Thấy Từ Huyền thần sắc mỏi mệt, ngồi ở trên giường, Đổng Băng Vân yên lặng đi tới, cẩn thận từng li từng tí, kiên trì cởi áo cho hắn.
Với tư cách thị thiếp, nàng còn có nghĩa vị phải thị tẩm nữa. Khứu giác truyền đến một mùi thơm mát quen thuộc, Từ Huyền trong lòng nóng lên, mệt mỏi trên thân thể đại giảm, vô ý thức thò tay ôm lấy eo thon của Đổng tiên tử ở bên cạnh.
- Ngươi...
Đổng Băng Vân răng trắng tinh khẽ cắn, hơi quẩy người một cái, với tư cách thị thiếp, đối với chuyện có khả năng phát sinh, nàng không thể nào không có chuẩn bị tâm lý được.
Bàn tay lớn kia ôm lấy thân thể thần tiên băng thanh cao quý của nàng, rất nhanh, dưới ma thủ liền sinh ra một tia tê dại.
Có chút vận lực, Từ Huyền ôm ngang Đổng tiên tử trước người, nàng lập tức hoa dung thất sắc.
Giai nhân trước mắt một thân váy trắng noãn, đùi ngọc thon dài, đường cong linh lung, da thịt tuyết trắng, mái tóc xanh dài nửa người như ẩn như hiện mùi thơm thấm lòng...
Từ Huyền không khỏi nuốt nước miếng một cái, cảm giác trong cơ thể có một cổ hỏa diễm bị triệt để nhen nhóm, khó có thể tự chế.
Đổng Băng Vân ngọc mi run rẩy, dính một tia vệt nước mắt, thân thể mềm mại run rẩy rất nhỏ.
Từ Huyền không khỏi sinh ra một chút thương hương tiếc ngọc, động tác rất nhu hòa, một tay chậm lướt qua eo thon của nàng, theo làn váy tuyết trắng nhẹ nhàng lướt qua cặp đùi xinh đẹp kia.
Trong quá trình này, hô hấp Đổng Băng Vân đã có vài phần dồn dập.
Sau đó, chỉ thấy tay Từ Huyền lướt qua, chậm rãi cỡi giày thêu của Đổng Băng Vân, lộ ra đôi chân ngọc xinh xắn động lòng người, giống như một khối mỹ ngọc óng ánh vậy.
Nhẹ nhàng đôi chân no đủ kia, Từ Huyền một tay lại chậm rãi hoa lên, chạm đến đùi ngọc nhỏ nhắn mê người kia.
Cuối cùng, Từ Huyền nhẹ nhàng ôm Đổng tiên tử vào, đặt ở trên giường, một tay trên chậm rãi xoa ngọn Ngọc Nữ Phong nhô lên kia, tay dưới từ chiếc đùi ngọc tuyết trắng dò xét vào chỗ sâu trong váy.
Đổng Băng Vân không tự chủ được ưm một tiếng, thân hình khỏe đẹp cân đối của nam tử kia lập tức hoàn toàn trấn áp nàng trên giường, khí tức lửa nóng phun đến khuôn mặt băng lệ và chiếc cổ tuyết trắng của nàng...
Đúng lúc này, bên ngoài mật điện truyền đến một thanh âm dồn dập:
- Từ sư đệ, việc lớn không tốt, biên cảnh bên kia truyền đến tin tức, đại quân Tử Tiêu Quốc đã đến gần...
Thanh âm kia rõ ràng là đến từ sư huynh Nhạc Phong.
Đổng Băng Vân đang bị đặt trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, yêu kiều hừ một tiếng, đẩy Từ Huyền ra, vội vàng đứng dậy, sửa sang lại quần áo.
- Chủ nhân, ta đi mở cửa cho ngài.
Đổng Băng Vân thở phào một hơi, vội vàng đi ra ngoài, mở ra cấm chế đại môn.
Rất nhanh, Nhạc Phong sư huynh, từ bên ngoài đi tới, vẻ mặt gấp gáp.
Từ Huyền chậm rì rì đi tới, thản nhiên nói:
- Đến cùng tình huống như thế nào, có bao nhiêu nghiêm trọng.
Nhạc Phong thở dốc mấy hơi thở, sửa sang lại suy nghĩ, lại rồi đột nhiên phát hiện, hào khí trong phòng có chút khác thường.
Đặc biệt là nhìn thấy Đổng Băng Vân, vậy mà ở trong phòng sư đệ, có chút quỷ dị, hơn nữa quần áo hai ngươi hơi xốc xếch, đặc biệt là Đổng Băng Vân, sợi tóc mất trật tự, trên mặt đẹp còn có một tia tàn hồng, không còn vẻ lạnh như băng như ngày xưa nữa.
- Sư đệ này... Có phải ta tới không đúng lúc không?
Nhạc Phong hơi có vẻ xấu hổ.
Nghe hắn nói vậy, Đổng Băng Vân hai gò má ửng hồng, hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
- Không sao, nàng bây giờ là thiếp thân thị thiếp của ta, có chuyện gì trực tiếp nói đi.
Thần sắc Từ Huyền thong dong trấn định, phá vỡ không khí khác thường xấu hổ trong phòng.
Nhạc Phong trong nội tâm bội phục, không hổ là Từ sư đệ.
Hắn ho nhẹ hai tiếng, sắc mặt ngưng lại, bắt đầu trần thuật tình huống:
- Ước chừng nửa tháng trước, cứ điểm của Tử Tiêu Quốc ở khu vực tự nhiên linh hồ hội tụ đại lượng tu giả, đến từ tất cả Đại tông phái của đế quốc, theo công tác thống kê, số lượng sẽ không thấp hơn mười vạn. Hơn nữa mấy ngày gần đây, liên tiếp có tu giả của Tử Tiêu Quốc tiến vào cảnh nội bổn quốc, thậm chí xinh ra xung đột với tu giả bản địa, hai bên đều thương vong. Tử Tiêu Quốc tuyên bố, một đệ tử trọng yếu trong đại môn phái của Đế Quốc bị bổn quốc nhốt, Tinh Phong quốc nếu không thả ra người này, hơn nữa để quốc quân tự mình đi ra xin lỗi, bọn hắn sẽ nhất cổ tác khí, đánh tiến thủ đô!
- Cái này đơn giản là lấy cớ khiêu chiến, xem ra Tử Tiêu Quốc kia đối với Tinh Phong quốc ta là tình thế bắt buộc ah.
Từ Huyền nghe xong, khẽ thở dài một cái.
Tất cả chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu, Sở Đông đã an bài xong chiến sự rồi.
Chỉ là, sự xấm lấn của Tử Tiêu Quốc còn nhanh hơn trong tưởng tượng.
Giờ phút này, cách thời gian tiêu diệt Đông Phương gia mới chỉ có mấy tháng, Tinh Phong quốc căn cơ không vững chắc, mà sau khi chiến đấu, nguyên khí cũng chưa khôi phục, tương đối tương đối suy yếu.
Lúc này, hắn không chuẩn bị gì cả, hộ tống Nhạc Phong cùng một chỗ đi đến khu vực biên cảnh.
Mấy ngày sau, hai người đi tới Hồng Vân linh thành ở gần Bắc Phong trọng thành.
Đây là một tòa linh thành cách tự nhiên linh hồn ở khu vực Biên Hoang gần nhất.
Khi Từ Huyền đuổi tới, phát hiện bọn người Sở Đông, Nhiếp Hàn, Trương Phong, Thần gia Đại trưởng lão đã chờ từ lâu.
- Tử Tiêu Quốc cấp kỳ hạn cuối cùng, trong ba ngày không giao ra con tin kia, sẽ toàn lực xâm lấn. Hiện giờ còn thừa lại một ngày, cũng may là ngươi đã tới.
Sở Đông bàn giao lại tất cả tình huống đại khái.
Từ Huyền tìm hiểu tình hình quân địch một chút, Tử Tiêu Quốc thế tới hung hãn, xuất động ba đại Nguyên đan, hơn mười vị Ngưng Đan cao nhân, mười vạn đại quân tu giả, lại còn có hậu viện liên tục không ngừng nữa.
- Các ngươi yên tâm, một trận chiến này, một mình ta ra tay là đủ...
Trong mắt Từ Huyền thoáng hiện một tia hung ác lệ:
- Ta muốn cho đại quân Tử Tiêu Quốc phải toàn quân bị diệt, có đến mà không có về, từ nay về sau không còn dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tinh Phong quốc nữa.
- Các ngươi yên tâm, một trận chiến này, một mình ta ra tay là đủ... Ta muốn cho đại quân Tử Tiêu Quốc phải toàn quân bị diệt, có đến mà không có về, từ nay về sau không còn dám có bất kỳ ý niệm nào đối với Tinh Phong quốc nữa.
Từ Huyền ngữ xuất kinh người.
Mấy đại cao tầng Tinh Phong quốc ở đây đều kinh tâm rung động, lâm vào tĩnh mịch trong nháy mắt, chợt lại nhao nhao lắc đầu, lộ ra dáng tươi cười, hoàn toàn không tin.
Một người tiêu diệt đại quân Tử Tiêu Quốc? Điều này sao có thể!
Trương Phong lắc đầu cười khổ nói:
- Từ huynh, hiện giờ Tinh Phong quốc nguy cơ lâm đầu, ngươi cũng đừng nói đùa nữa.
Mọi người ở đây, đều cho rằng Từ Huyền đang nói đùa.
Phải biết biết, lần này binh lực tu giả mà Tử Tiêu Quốc hội tụ vượt qua số lượng mười vạn, cường giả Ngưng Đan hơn mười người, càng có ba đại lão quái Nguyên Đan cao cao tại thượng nữa
Dưới tình huống Tinh Phong quốc căn cơ bất ổn, chưa khôi phục nguyên khí thì đây tuyệt đối là uy hiếp lớn lao.
Nếu muốn bằng vào một người, đối kháng sự xâm lấn của Tử Tiêu Quốc, vậy cơ hồ là không có khả năng.
Trừ phi có Bất Hủ Kim Đan trong truyền thuyết hàng lâm, dùng lực lượng một người, đứng ở vị trí trên cao, bức lui Tử Tiêu Quốc ngoan ngoãn đầu hàng, nhưng muốn bằng vào lực lượng một người, tiêu diệt hơn mười vạn đại quân, vẫn không thực tế.
- Ta cũng không nói đùa.
Từ Huyền thần sắc đạm mạc:
- Đây là phương pháp đơn giản nhất, tránh cho Tinh Phong quốc vừa nhất thống lại lần nữa lâm vào chiến loạn. Hơn nữa trong mấy năm kế tiếp, còn có chuyện quan trọng hơn phải trù bị nữa.
Bất quá dù vậy phần lớn người ở đây đều có thái độ nghi vấn.
Chỉ có Nhiếp Hàn bộ dáng như có suy nghĩ, nhưng cũng không lên tiếng.
Mấy người Sở Đông, Trương Phong không khỏi quan sát thần sắc Từ Huyền, hoàn toàn không có vẻ gì là nói giỡn cả.
- Từ huynh, chúng ta tin tưởng, ngươi có năng lực phá vỡ chiến cuộc, nhưng ngươi xác định là đơn thương độc mã giết qua sao?
Sở Đông sắc mặt tỉnh táo, trong mắt cũng không có hoài nghi, chỉ là nghĩ đến khẳng định cuối cùng của Từ Huyền.
- Đúng! Một mình ta.
Từ Huyền không chút do dự mà nói.
- Tin ra lời ngươi nói ra... nhất định có thể làm được.
Sở Đông hít sâu một hơi, thần sắc phức tạp liếc nhìn Từ Huyền:
- Nhưng ngoài ra ngươi còn có yêu cầu và bố cục gì, cần chúng ta xuất lực thì có thể nói ra xem sao?