Thông Thần di tích cổ là một loại tài nguyên tinh thần trọng yếu, là bên trong lịch sử Trường Hà, lưu lại một ít di chỉ di tích cổ, đại thần thông cổ tu giả, khiến di tích cổ có đủ linh năng quỷ thần khó lường, có thể cho hậu nhân mượn cảm ngộ này, thí dụ như Thông Thần di tích cổ trước thác nước Hoàng Long Linh thành.
Đối với quyết định của Nhiếp Hàn, bọn người Sở Đông tự nhiên sẽ không phản đối, hắn cần phải có thời gian để ổn định củng cố ý cảnh cùng kiếm ý chính mình, thậm chí mượn cơ hội này để đột phá tu vi.
Tin tức Nhiếp Hàn thức tỉnh liền ly khai, Từ Huyền cũng không có lập tức biết được.
Đến khi Tuyết Vi trở về, tiến vào bên trong đại cổ bối, Từ Huyền mới hiểu được tiền căn hậu quả.
Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tiềm tu khổ luyện của Từ Huyền, ngược lại khiến hắn càng phát ra khắc khổ, nắm chắc mỗi một phút mỗi một giây.
Mới thoáng cái, thời gian trôi qua đã gần một năm rồi.
Két C-K-Í-T..T...T!
Rốt cục tại một ngày này, đại cổ bối từ từ mở ra, xuyên suốt ra một đạo thân ảnh tinh nhuận sáng bóng, thải quang lăn tăn, mông lung như huyễn.
Từ Huyền duỗi cái lưng mệt mỏi, theo thải quang mông lung trong khe hở đi ra, vừa mới mở mắt, quang trạch mượt mà áp lực sắc bén cũng không có bức nhân.
So sánh với thời điểm vừa bế quan một năm trước, Từ Huyền tựa hồ không có bao nhiêu biến hóa, chỉ là khí tức hơi có vẻ mịt mờ bất định.
Đi ra phủ đệ, bên ngoài phồn hoa náo nhiệt, giữa không trung chốc chốc có thân ảnh tu giả qua lại không ngớt.
Từ Huyền bay đến Tứ Tượng thành, phát hiện trong linh thành vận chuyển hết thảy ngay ngắn trật tự, bình yên ôn hoà, hơn nữa đại quân tu giả Trương Thiên Minh đóng giữ đã triệt hồi hơn phân nửa.
Không thể tin, cái này là tòa linh thành một năm trước, trải qua một hồi chiến tranh tẩy lễ đại quy mô.
Từ Huyền bay đến trên cổng thành, tiên sĩ thủ bị cũng không có ngăn trở.
- Từ... Từ minh chủ!
Nguyên lai có bộ phận thủ vệ vậy mà nhận ra hắn, nhất thời kích động, cũng không biết nói gì.
Thời điểm này, rất nhanh có một vị thủ lĩnh liên minh Ngưng Đan, vội vàng đuổi tới, tiến lên cung kính hành lễ:
- Bái kiến minh chủ!
Từ Huyền nhẹ gật đầu, tùy ý hỏi thoáng tình huống trong thành. Bỗng nhiên, Sở Đông cùng Trương Phong lần lượt bay đến cổng thành.
- Hiện giờ chính là thời kì bế quan mấu chốt của ta, tùy thời có khả năng đột phá, các ngươi liên hệ ta có chuyện quan trọng gì vậy?
Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh hỏi.
Trước khi bế quan, hắn cùng với Sở Đông và Trương Phong đưa tin có liên quan đến phù khẩu, nếu như không chuyện quan trọng cũng sẽ không quấy rầy Từ Huyền, lúc trước Nhiếp Hàn xuất quan cũng không có liên hệ qua Từ Huyền.
Trương Phong vội vàng đáp:
- Là như thế này, Huệ Lan gần đây chuẩn bị mở ra Bí Cảnh ngày xưa, một ít thân quyến Trương gia, kể cả phụ mẫu của Từ huynh cũng đều ở bên trong. Bí Cảnh mở ra, có khả năng sẽ sụp đổ, khả năng lần sau không cách nào sử dụng, việc này quan hệ trọng đại, Huệ Lan nhờ ta tới hỏi ngươi.
Từ Huyền nghe vậy, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, trong lòng có chút run sắt.
Lúc trước chuyển chiến thần hoang đại địa, ly khai vài chục năm, một mực không có nhìn thấy thân nhân bằng hữu, đặc biệt là phụ mẫu, đến nay cũng chưa nhìn thấy mặt.
Thời điểm vừa trở lại Côn Vân, bởi vì thế cục không ổn định, còn không cách nào chống lại Đông Phương gia, cho nên tạm thời không mở ra Bí Cảnh.
Bất quá, sau khi đại chiến Tứ Tượng thành, Trương Thiên Minh hoàn toàn có đủ thực lực chống lại Đông Phương gia, thậm chí liên tục đại thắng, danh tiếng càng chiếm ưu thế.
Hiện giờ đề cập mở ra Bí Cảnh, trùng hợp đã đề cập đến một điểm mấu chốt.
- Huệ Lan vài ngày trước vấn vương phụ mẫu, còn vụng trộm đã khóc. . .
Trương Phong lại thấp giọng bổ sung.
Sau một lát, Từ Huyền mở to mắt, hít sâu một hơi, trong mắt ánh mắt kiên quyết, dường như đã có quyết định
Sở Đông lại cười nói:
- Tuy rằng ta biết rõ không cách nào cải biến ý nguyện của minh chủ, nhưng cũng không thể không nói, bây giờ Trương Thiên Minh cùng Đông Phương gia đối kháng đã tiến vào thời kì hậu kỳ mấu chốt, thắng bại đều dựa vào biến cố, cũng không phải là thời kì tuyệt hảo để mở ra Bí Cảnh. Đương nhiên, cũng không thể phủ nhận, minh chủ hiện giờ có thực lực cùng lực lượng này.
Sở Đông nghĩ, đợi triệt để tiêu diệt Đông Phương gia sẽ giải quyết chuyện này sau, đó là không còn gì tốt hơn.
- Ý ta đã quyết!
Từ Huyền lắc đầu, lại nhíu mày:
- Hiện giờ không có ngoại lực nhúng tay vào Côn Vân, bên ta liên minh một mực ở vào xu thế phồn vinh mạnh mẽ lên cao, chẳng lẽ còn cũng không đủ phần thắng, thậm chí muốn vì thế đành phải để thân hữu cảu mình phải chịu uy khuất?
Hắn vừa nói như vậy, Sở Đông khẽ giật mình, với tư cách tiên diễn sư, hắn chú trọng toàn bộ đại cục hơn.
- Nửa năm qua, ta một mực cân nhắc diễn toán, thời gian càng dài, phần thắng bên ta càng lớn. trong mấy năm gần đây, phần thắng bên ta có thể đã đạt tới hơn chín thành chín!
Sở Đông tiếp tục nói.
Chín thành chín?
Từ Huyền cùng Trương Phong nghe xong, đều có chút giật mình.
- Nhưng. . .
Sở Đông bỗng dưng xoay chuyển:
- Đây là kiến lập trên cơ sở xem nhẹ người sáng lập kim điện vương. Người này đã vượt qua cực hạn suy tính của ta, là một nhân vật hoàn toàn không thể đánh giá được, cũng không thể xem nhẹ. Lực ảnh hưởng của hắn đối với đại cục rất lớn, cũng như Từ huynh trở về, ảnh hưởng cả Côn Vân tu giới!
Đề cập đến người sáng lập kim điện vương, Từ Huyền cùng Trương Phong sắc mặt cũng đều trở nên ngưng trọng lên.
Nhưng nếu không có nhân vật thần bí kia, căn bản cũng không có sự quật khởi của Đông Phương gia, cũng không có khả năng khiến người nghe tin thất đại kim điện vương đã sợ mất mật.
Người sáng lập kim điện vương kia có thể nói là một tay trợ trướng thực lực của một gia tộc.
Bọn người Đông Phương Quý, Đông Phương Bá, Đông Phương Quân, tu vi thực lực tăng lên, kiếp trước cũng đều có quan hệ với người này.
- Thì ra là thế.
Từ Huyền có chút lâm vào một hồi trầm tư, tâm thần tiến vào ký ức tinh hải, cùng tàn hồn kiếp trước trao đổi trong chốc lát.
Đương nhiên, việc này cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm Từ Huyền muốn mở ra Bí Cảnh.
- Yên tâm, lần này ta xuất quan, mặc dù không có đột phá Ngưng Đan hậu kỳ, nhưng cũng không sai lắm, tương lai mấy tháng, tùy thời đều có khả năng đột phá. Càng quan trọng hơn, bên ta lại nhiều ra một vị cường giả Nguyên Đan đủ thay đổi cang khôn.
Ánh mắt Từ Huyền lóe lên, lộ ra mỉm cười.
- Cường giả Nguyên Đan?
Trương Phong thần sắc kinh ngạc, trong trận doanh phe mình hình như không có ai sắp bước vào cấp độ Nguyên Đan kỳ.
- Chẳng lẽ đi. . .
Sở Đông lộ ra một tia thần sắc như có điều suy nghĩ.
- Ha ha, nàng lập tức sẽ đến!
Từ Huyền đột nhiên nghiêng người, nhìn về phía một hướng khác.
XÍU...UU!
Sau một khắc, ở phía chân trời truyền đến âm thanh phá không rất nhỏ, phụ cận thiên địa bỗng dưng lâm vào một loại trạng thái ấm áp rực rỡ, bầu trời bích lam như tẩy rửa, quanh quẩn một tầng đạm lam nhu hòa.
Rầm Ào Ào
Đột nhiên, một hồi mưa xuân không ngớt từ trên trời giáng xuống, bao phủ phạm vi vài trăm dặm Tứ Tượng thành.
- Như thế nào đột nhiên trời lại mưa a?
Tu giả trong linh thành có chút kinh ngạc.
Sở Đông trong mắt tinh quang lóe lên, trận mưa này hiển nhiên không phải do tự nhiên, mà là nhân lực bố trí.
Ông bá!
Rồi đột nhiên, hai người bên trong cơn mưa ngưng tụ ra một đạo lam quang nhu hòa, cũng dần dần hiện ra một thiếu nữ tuyệt mỹ khuynh thành, đúng là Yêu Ngư công chúa Tuyết Vi.
Bất quá, so sánh với ngày xưa, khí tức trên thân Tuyết Vi đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, đó là một loại mênh mông sâu như biển cả.
- Bái kiến chủ nhân, Tuyết Vi đi một chuyến biên cảnh Côn Vân quốc, vừa đột phá không lâu.
Tuyết Vi hạ thấp người hành lễ.
- Biên cảnh Côn Vân quốc?
Sở Đông ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, trong nội tâm trầm tư, chẳng lẽ là chỗ kia?
- Không nghĩ tới Tuyết Vi cô nương vậy mà tấn chức Nguyên Đan kỳ nhanh như thế!
Trương Phong vẻ mặt kinh hỉ.
Cường giả Nguyên Đan kỳ đối với chi phối chiến tràng đó là không thể tưởng tượng a.
Trương Thiên Minh mỗi khi nhiều ra một vị cường giả Nguyên Đan, đều có thể tăng thêm một phần thắng.
Bọn hắn cũng không biết, Tuyết Vi đạt tới cấp độ Nguyên Đan kỳ, bất quá là vừa mới khôi phục tu vi lúc trước mà thôi.
Tuyết Vi có được Nhân Ngư Chi Lệ, từ thời điểm Ngưng Đan hậu kỳ đã có thể đối kháng cường giả Nguyên Đan, có lẽ so với trong tưởng tượng càng mạnh hơn nữa!
Chỉ là, Từ Huyền một mực che dấu đòn sát thủ này, chỉ có thời điểm mấu chốt nhất mới sử dụng.
Bây giờ Tuyết Vi tấn chức Nguyên Đan kỳ, Từ Huyền tin tưởng nàng có được lực lượng thay đổi càn khôn!
Ngoại trừ công chúa Yêu Ngư đột phá thành công, linh sủng ''Minh Tước'' của Từ Huyền cũng từ thời điểm hơn nửa năm trước trong Đại Cổ Bối tấn chức Ngưng Đan trung kỳ, tin tưởng dùng thực lực đặc thù, đủ để khinh thường cấp độ đan đạo.
- Trên người Từ Huyền đến cùng còn có bao nhiêu át chủ bài a?
Sở Đông vẻ mặt kinh ngạc, chằm chằm vào Từ Huyền nửa ngày, cảm giác từ lúc trở về Côn Vân cho tới nay, một mực đánh giá thấp Từ Huyền.
Ngay hôm đó, Từ Huyền chuẩn bị xuất phát đi Phương Thiên lục thành, ngoại trừ Trương Phong bên ngoài, Du Cầm cũng cùng đi theo.
Du Cầm thời điểm ban đầu ở Thanh Mộc trấn, từng bị phụ mẫu Từ Huyền đối đãi như nữ nhi của mình.
Phi hành mấy vạn dặm, mấy người rốt cục đã đến Phương Thiên trọng thành.
Về trước Phương Thiên học phủ, thấy lão cũng nhìn Huệ Lan.
Nhìn thấy ba người trở về, Huệ Lan vui mừng vạn phần, những người này đều là thân cận chi nhân của mình, có thân ca ca, có tương ái chi nhân, còn có tỷ muội quan hệ tốt nhất.
Sau khi cùng Mệnh Cầm chơi đùa một hồi, Huệ Lan lại vểnh miệng lên, hừ nhẹ nói:
- Ca ca, ngươi ở Bắc Phong có khi dễ Du muội muội không a?
- Sư huynh đối với ta rất chiếu cố.
Du Cầm vội vàng đáp, kéo tay Huệ Lan, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên.
Từ Huyền biết rõ muội muội vẫn muốn tác hợp mình cùng Du sư muội. Thế nhưng mà yêu thích trong lòng hắn đối với Du Cầm, ban đầu đã pha vài tia cảm tình như đối đãi với muội muội, không cách nào hoàn toàn thoát ly tầng gông cùm xiềng xích này.
Trở lại Bắc Phong đến nay, thời gian hắn và Du Cầm cùng một chỗ không nhiều lắm, nhưng một mực lại yên lặng chú ý chiếu cố, nếu không cũng sẽ không phân phối Khôi Lỗi Nhị cho Du Cầm.
Nói chuyện phiếm một lát, Huệ Lan thu hồi biểu lộ cười đùa tí tửng, rốt cục tiến vào chính đề, ngữ khí hơi có vẻ gấp gáp:
- Ca ca, ta sở dĩ vội vả thông tri ngươi như vậy, không chỉ là muốn gặp phụ mẫu, còn có một nguyên nhân: Trận pháp thông đạo Bí Cảnh càng ngày càng yếu ớt, thời gian mở ra Bí Cảnh càng muộn, xác xuất thành công càng thấp. Theo thời gian trôi qua, chỗ Bí Cảnh này có khả năng sẽ chôn vùi biến mất.
- Cái kia quả thật vạn lần không được chậm trễ!
Thời điểm Từ Huyền ở Tứ Tượng thành nhận được tin tức, cũng là không chút do dự đáp ứng, hắn biết rõ muội muội là một người thông tình đạt lý.
Không làm trì hoãn, mọi người xuất phát một chuyến ly khai Phương Thiên trọng thành, ngoại trừ mấy người Từ Huyền, còn có lão viện trưởng, Đổng Băng Vân cùng lúc xuất phát, càng là dẫn đầu đội ngũ một hai trăm tu giả, đại quy mô!
Bí Cảnh tại biên cảnh Hoàng Long thành, một tòa không chút thu hút trong núi rừng.
- Chính là trong chỗ này!
Huệ Lan đi vào một chỗ sườn núi.
Bí Cảnh này cực kỳ ẩn nấp, chỉ có số ít nhân vật trọng yếu Trương gia năm đó mới biết rõ.
Mở ra Bí Cảnh, giao cho Huệ Lan luyện trận đại sư cùng với lão viện trưởng cấp cường giả tiên tu.
Sau một lát.
Ông A...!
Sườn núi kia đột nhiên sáng lên một tầng ngũ sắc thải hà, vừa vặn đối ứng kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Ngũ sắc thải hà lúc ban đầu từ một điểm nhỏ bên trên lan tràn, sau đó nhanh chóng khuếch trương, lộ ra một tấm bia cổ cao tới hai trượng, bốn phía gợn sóng trận trận, nghiễm nhiên tiến vào thiên địa.
Hiển nhiên nơi đây có ảo trận che dấu cực cao minh.
Ở bên trong ánh sáng, mơ hồ có thể thấy được một đầu bạch ban thông đạo, kéo dài đến vô tận, truyền đến một cổ khí tức lạ lẫm.
Ánh mắt Từ Huyền không khỏi định dạng đến tấm bia cổ màu xanh kia, cổ văn bên trên có chút mơ hồ, nhưng lờ mờ lộ ra vài phần tang thương ác liệt, hiển nhiên có lịch sử rất lớn.
- Tấm bia cổ này có lai lịch ra sao?
Từ Huyền ghé mắt dò hỏi.
- Bí Cảnh này giống như một mực tồn tại, hình như là đột nhiên xuất hiện a, là Trương gia ta tại trăm năm trước phát hiện, về phần lai lịch tấm bia cổ này, căn bản không thể nào khảo cứu!
Trả lời vấn đề chính là một lão giả thất tuần, đúng là Trương gia Đại trưởng lão ngày xưa.
Mà lúc này, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm tàn hồn kiếp trước:
- Chậc chậc, không đơn giản, Bí Cảnh này không phải tự nhiên sinh ra đời, mà là dùng nhân lực, dùng tuyệt thế thần thông, cưỡng ép khai mở mà thành!
- Ngươi nói là, không gian Bí Cảnh này là do sức người hậu thiên khai ở hay sao?
Từ Huyền nghe vậy, chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Bên trong tu giới, mọi người đều biết, Bí Cảnh là không gian tự nhiên sinh ra. Trong quá trình không gian thế giới sinh ra và trưởng thành sẽ sinh ra một ít tiểu không gian bị phong bế ngăn cách, được gọi là Bí Cảnh.
Bí Cảnh giống như bọt khí trong chum nước, sẽ có một ngày bị chôn vùi, tuổi thọ so với thể giới ngắn ngủi vô cùng, giống như bọt khí sinh ra rồi tan vỡ, nhưng đối với nhân loại, bao gồm nhiều sinh linh mà nói thì tương đối dài dằng dặc rồi. Thọ nguyên của Bí Cảnh bởi vì lớn nhỏ mà định ra, ngắn thì mấy trăm năm, lâu là hơn một ngàn năm, thậm chí vài vạn năm. . .
Ngày hôm nay, Từ Huyền vậy mà nhìn thấy một Bí Cảnh do người mở ra.
- Ta không chỉ biết rõ nơi này là Bí Cảnh do con người mở, mà còn biết rõ kỳ chủ của nó nhất định là đến từ ngoại giới, ít nhất đã đi qua ngoại giới.