1 Tốt nghiệp, là thời điểm tốt nhất để chia tay, đồng thời, cũng là thời điểm tốt nhất để tỏ tình.
“Mình… thích cậu, nếu cậu cũng… cũng thích mình… thì…” Thiếu nữ nhỏ giọng nói, ngượng ngùng chậm rãi gật đầu, cô nhìn thiếu niên đẹp trai trước mặt, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi môi anh đào đầy đặn chu lên đáng yêu.
2 “Người em nhìn thấy lẽ nào là…” Viện trưởng là một trong số ít những người biết nỗi sầu của Tả La, trấn tĩnh hỏi.
Tả La do dự một chút, gật đầu.
Bỗng bóng dáng mơ hồ trước của thuỷ tinh thu hút chú ý Tả La.
3 Cùng một đấm hung ác kia, nam tử trẻ tuổi xem như hoàn toàn sống lại, đương nhiên — chỉ là linh hồn gã.
Trong miệng đậm mùi máu tươi, nhìn khoé miệng rách bươm của gia khoả vẫn nằm im không nhúc nhích trên giường, Tả La nhíu mày thật sâu, không chỉ có máu của y, mà còn cả máu của gã.
4 Ngắn ngủi một tuần, Mộ Dung đã thấu hiểu sâu sắc sự thâm thuý của câu [Thế giới rộng lớn, không thiếu cái lạ].
Mộ Dung phát giác bản thân đang cùng một sinh vật thời tiền sử bất khả tư nghị sinh hoạt chung.
5 Gã đã sớm muốn hưởng thụ cuộc sống như thế này từ lâu, nhưng người nổi tiếng lại mất đi lạc thú được chơi bời quá trớn buông thả. Tuy rằng bên cạnh gã đều là mỹ nhân hàng đầu, nhưng tính thương mại vụ lợi lại quá lớn.
6 Cơ mà ngày hôm sau, kế hoạch này mắc cạn.
Mộ Dung nằm ngủ trên giường mềm mại đánh một giấc sảng khoái Ngủ thẳng đến khi tỉnh thật sự rất sung sướng
Càng ngày gã càng cảm thấy chỉ là một linh thể kì thực cũng không có gì quá ghê gớm, ngoại trừ không cảm nhận được lực bên ngoài thì gã vẫn nhìn được, nghe được, cũng thấy mệt thấy buồn ngủ, dùng một ít bùa còn có thể sờ được đồ này đồ nọ, Mộ Dung thấy mình với bình thường không có gì khác biệt.
7 Lúc đầu mới chiếm thân thể còn chưa cùng bước sóng với nam nhân nên Mộ Dung không cảm nhận được thống khổ của y, giờ bước sóng điều chỉnh vừa khít, gã mới có thể cùng thân cùng khổ với Tả La.
8 Nhưng Mộ Dung thiếu gia rất nhanh phát hiện ra vấn đề nan giải: Hình như mình… không biết nấu cơm?!
Thôi đi thôi đi!! Mộ Dung lập tức quyết định buông tay mặc kệ.
9 Khi tỉnh lại nam nhân vẫn không nói gì, chỉ trưng ra vẻ mặt không chút thay đổi như mọi khi, nhưng thái độ này lại khiến Mộ Dung luôn lấy lãnh huyết vô tình đi xử lý mọi chuyện cư nhiên….
10 Dạo này ông chủ cửa hàng sách báo ở góc đường mà Tả La hay ghé qua bị chịu kinh hách.
Đầu sỏ gây nên chính là Tả La.
Kinh hách xảy ra bắt nguồn từ thói quen đã lâu của Tả La — mua sách báo.
11 Cuối tuần, Tả La đưa Mộ Dung đi siêu thị.
“Hôm nay ăn gà nấu niêu được không? Hay ăn lẩu? Anh toàn ăn mấy món thiếu dinh dưỡng không à. Bàn chải ở nhà phải đổi rồi…” Mộ Dung không nhận ra giọng điệu của mình càng ngày càng giống bà chủ gia đình, chỉ một lòng mưu tính lừa người trước mắt thay đổi khẩu vị.
12 “Cậu cái tên này…” Tả La mặt nhăn mày nhíu, cứ như đang nhìn thứ gì vô đạo đức vô văn hoá lắm.
Mộ Dung giật mình phát giác ra một chuyện: Hình như mình đỏ mặt!!!!
Mình 13 tuổi đã bị một [nữ] giáo viên tại gia dụ dỗ thất thân thường thường chơi 3p suốt ngày được mỹ nữ thành bầy hầu hạ cũng chưa từng đỏ mặt ….
13 “Ủa? Ta không nói gì sao? Xin lỗi nhé ” Lão đạo trưởng cười ha hả, trên mặt không có tí nào là tỏ vẻ hối lỗi, “Mang theo bên người mấy thứ như móng tay này, tóc này hoặc tuỳ tiện một vật gì đó tương tự như vậy của người ký ước, cũng chính là người cung cấp sinh khí, là có thể rời đi một khoảng cách rất xa, tuy nhiên bổ sung sinh khí vẫn là thiết yếu, đơn giản thế ta tưởng cậu biết chứ.
14 Đột nhiên….
“Anh định làm gì Tiểu bất điểm?” Thanh âm tức giận vang lên.
Mộ Dung nhìn chăm chú: Là một cô nhóc, tuổi còn nhỏ, dáng vẻ gầy nhỏ rất đáng yêu, bất quá giờ chống nạnh hệt như một cái bình trà nhỏ giương cung bạt kiếm trừng mình.
15 Nửa giờ sau, từ phòng tắm truyền ra tiếng đánh đấm quỷ dị, sau đó mới thấy Tả La chạy huỳnh huỵch ra, vẻ mặt đen sì, mông hở trơn láng.
Trong phòng tắm, Mộ Dung công tử yếu ớt ngã chỏng vó trong bồn tắm, trên mặt hiện một vết hồng, Tiểu bất điểm ở trên đầu gã uốn đến uốn đi.
16 Chứng minh bản thân không thích đàn ông → chứng minh bản thân thích phụ nữ → đi chơi gái → …
Tả La rầu rĩ nghĩ: Có lẽ mình phải tới mấy chỗ nhiều phụ nữ thử xem.
17 “Được rồi! Cậu đừng tạo thêm phiền phức cho tôi nữa!” Tả La nhíu mày, cảm giác có chút vô lực. Y đi ra ngoài nhắm mắt hít một hơi thật sâu không khí trong lành, xong mới mở mắt ra.
18 “Cơ thể của tôi hôm nay cho cậu mượn, ví tiền cũng cho cậu mượn, cậu muốn đi chứng minh thế nào thì đi chứng minh đi, nhớ đừng uống rượu, tôi bị dị ứng với chất có cồn, cũng đừng tìm người phụ nữ nào dùng quá nhiều nước hoa, mũi tôi không chịu được những mùi quá nồng.
19 Nhìn nụ cười không tốt lành gì của gã, cánh tay đang lấy báo của Tả La theo bản năng rụt lại.
“Để làm chi? Cậu cũng đã chết đâu, đi nhiều vậy để thắp hương hả?” Không phải hôm trước vừa đi xem rồi à? Sao lại muốn đi xem nữa?!
Tả La vẻ mặt hắc tuyến hỏi.
20 Tim trầm xuống, cô nhóc đã nói đúng lo lắng hiện giờ của Tả La.
Khí tràng vây quanh Mộ Dung đang thu dần, trước kia mỗi ngày gã chỉ cần ở trong thân thể y một giờ là ổn, giờ thời gian ở trong thân thể y cơ hồ suốt cả đêm, nhưng tới ban ngày gã lại vẫn cảm thấy mệt mỏi.