Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Tiên Hà Phong Bạo Chương 496 - 497: Đổng Tiên Tử

Chương trước: Chương 494 - 495: Trở Về Phương Thiên



Cửu thành Thần Hoang và Côn Vân Quốc cách nhau quá xa xôi, cơ hồ là đoạn tuyệt hết tất cả liên hệ.

- Đi ra trước xem một chút, nghĩ đến có Sở Đông tọa trấn, Phương Thiên trọng thành chắc có lẽ sẽ không bại lui nhanh như vậy.

Từ Huyền sắc mặt bình tĩnh, phi thân bắn về bậc thang trong mật điện.

Ở cuối bậc thang, có một cửa sắt lớn cũ kĩ, bị cấm chế phong ấn. Vô luận độ cứng của chất liệu cửa sắt hay là cường độ cấm chế phong ấn cũng tuyệt đối không phải tu giả cấp thấp có thể rung chuyển được, cho dù cường giả Ngưng Đan đích thân tới cũng phải phí một chút công phu mới được.

Từ Huyền không phải tiên tu, chẳng muốn đi hóa giải cấm chế, bình thường liền một quyền oanh kích, ngay cả nguyên lực cũng không sử dụng.

Băng oanh!

Cửa sắt cũ kĩ trong khoảnh khắc nứt vỡ, phong ấn cấm chế kia càng như một tờ giấy vỡ vụn ra.

Nhạc Phong ở bên cạnh liền âm thầm líu lưỡi, lực lượng cơ thể của Từ sư đệ lúc đầu khi nhập môn đã có thể thấy được lốm đốm, ngày nay lại càng đạt đến trình trạng có thể nghiền nát tiên pháp, cấm chế rồi.

Mặc tiên pháp của ngươi muôn vàn biến hóa, dưới một quyền của ta, cũng đều phải bị oanh thành cặn bã.

Đột phá đại môn, hai người hiện thân trong một đại điện sừng sững, trong một học phủ mây mù tím quấn quanh.

Đội tu giả chấp pháp tuần tra ở xa xa nghe thấy động tĩnh như thế sắc mặt liền đại biến.

- Người màu tới, có địch nhân xâm lấn cấm địa học phủ.

Trong tiếng kinh hô, các loại tin tức thông qua tiên pháp hoặc là đạo cụ truyền về phía bốn phương tám hướng.

- Cường địch xâm lấn Địa Trấn Địa, đại đội thứ ba, đại đội thứ tư tiến về trước viện trợ!

Trong hư không bóng người xuyên thẳng qua, vầng sáng không ngừng, còn có thêm cả pháp khí cỡ lớn mang theo người gào thét mà đến, khí thế mãnh liệt, phản ứng rất nhanh!

Nhạc Phong bị tình hình này kinh trụ, phản ứng của Phương Thiên học phủ cũng quá nhanh nhẹn rồi, hai người vừa mới đột phá cấm chế lại thấy ánh mặt trời thì đã bị tu giả bốn phương tám hướng vây quanh.

- Phương Thiên học phủ không hổ là Chưởng Khống Giả thực tế của một phương trọng thành.

Từ Huyền cũng giật mình với phản ứng ở nơi này

Mà lúc này, trong hư không đều là các tiên sư đã ngoài luyện thần tứ trọng, chú ý tới khí tức trên thân hai người Từ Huyền thì quá sợ hãi:

- Không tốt, là Ngưng Đan cao nhân!

Lời vừa nói ra, trên trăm tu giả ở bốn phương tám hướng trong lòng phát lạnh, hít một hơi lãnh khí, trên trán đổ đầy mồ hôi.

Trong lúc nhất thời, toàn trường tĩnh mịch, có thể nghe được cả tiếng hít thở lẫn nhau.

Dù dưới ưu thế nhân số tuyệt đối, đã vây kín địch nhân thì đáy lòng bọn hắn đều không có nửa điểm cảm giác an toàn, nguyên một đám hãi hùng khiếp vía, khí thế toàn bộ tiêu tán.

- Bảo Sở Đông hoặc là lão viện trưởng của các ngươi ra đây.

Từ Huyền không chút sợ hãi nói, hắn cũng không rảnh rỗi tiểu đả tiểu nháo với mấy tiểu lâu la này.

Chúng chấp pháp tu giả sau khi thấp giọng thì thầm một hồi thì có một lão giả mặt đen đi ra, nhìn qua hai người Từ Huyền, tâm thần bất định nói:

- Hai vị tiền bối, Sở Đông vào mấy năm trước đã bị trục xuất khỏi Phương Thiên học phủ, mà lão viện trưởng nửa năm gần đây vẫn một mực bế quan tĩnh dưỡng.

- Sở Đông bị trục xuất khỏi Phương Thiên học phủ?

Từ Huyền nhướng mày.

Theo hắn biết, Sở Đông chính là tiên diễn kỳ tài ngàn năm khó gặp của Phương Thiên trọng thành, địa vị trong học phủ siêu phàm, thậm chí còn được tử thiên lệnh, sao lại bị trục xuất khỏi học phủ chứ?

Hơn nữa ngoại trừ Sở Đông và lão viện trưởng ra, bên trong học phủ này hắn cũng không biết mấy người.

- Nếu đã vậy thì chúng ta sẽ tự rời đi, xem biến hóa bên ngoài thế nào.

Từ Huyền và Nhạc Phong liếc nhau, trực tiếp bay đến giữa không trung.

Dưới uy áp khí tức của đan đạo cường giả, trên trăm tu giả kinh sợ, không dám phát động công kích nhưng cũng không dễ dàng rời đi.

- Hai người này là đồng bọn với phản đồ Sở Đông, đừng để bọn hắn chạy đi đơn giản như vậy, nhanh đi thông báo viện trưởng và trưởng lão!

Chúng chấp pháp tu giả, do mấy tên luyện thần tiên sư chỉ huy, kết thành phòng ngự đại trận, bao bọc hai người Từ Huyền vào trong, trong lúc nhất thời quang mang các màu sắc toán loạn.

Rất nhanh, một tầng lưới khổng lồ lập loè lôi vân hỏa xà bao phủ hai đại Ngưng Đan vào trong đó.

Trận thế thần thông kết hợp trên trăm tu giả sinh ra, uy lực của nó không phải chuyện đùa, đủ để có thể chống lại Ngưng Đan cường giả một hai.

Nhạc Phong thần sắc khẽ biến, tố chất tu giả Phương Thiên học phủ hơn xa Phong Vũ môn và Hoàng Long Trương gia ngày xưa. Tuy đối mặt với Ngưng Đan cao nhân, nhưng sau khi bối rối một chút liền có thể tổ chức phản kháng ngay.

- Đi!

Từ Huyền hừ lạnh một tiếng, mang theo Nhạc Phong cùng nhau trực tiếp xông ra ngoài.

Phanh BA~ oanh --

Lưới điện lôi vân cực lớn kia như tờ giấy vậy, trong khoảnh khắc liền sụp đổ nghiền nát.

Trên trăm chấp pháp tu giả của Phương Thiên học phủ cũng thấy rõ động tác của người nọ.

Một quyền, chỉ một quyền đã đánh tan trận thế liên hợp do hơn trăm người hợp lại.

- Có cường địch Ngưng Đan xâm lấn học phủ! Toàn bộ phủ giới nghiêm!

Trong học phủ sôi trào một mảnh, vô số bóng tu giả tán loạn.

Sưu sưu sưu --

Trong hư không, tiếng xé gió không ngớt không ngừng, lại có thêm khí tức của Ngưng Đan cường giả bức tới.

Hai người Từ Huyền vừa mới bay ra bên ngoài học phủ, lập tức liền đột phá trận pháp quang giới.

Nhưng vào lúc này, từng tiếng quát lạnh từ bên cạnh truyền tới:

- Người của Đông Phương gia, lá gan các ngươi cũng không nhỏ, dám xâm nhập vào Phương Thiên học phủ. Hôm nay tru sát bọn ngươi ở đây, cho dù Đông Phương gia bẩm báo Côn Vân quốc thì cũng không thể tránh được!

Theo tiếng quát kia vang lên, một mảnh hàn khí sương trắng lạnh thấu xương khuếch trương trong phạm vi một hai chục trượng, bên trong bắn ra một mảnh băng tinh cấp tốc xoay tròn, mượn nhờ sự yểm hộ của hàn khí sương trắng hàn khí mang theo tiếng rít gào bén nhọn đâm đến hai người.

- Ồ! Khí này tức, còn có thanh âm này, tựa hồ...

Từ Huyền mặt lộ vẻ dị sắc, trên mặt có một chút thần sắc nhớ lại.

- Trong học phủ không ngờ còn có cường giả am hiểu băng hệ tiên pháp bực này nữa!

Nhạc Phong thần sắc gấp gáp, vận chuyển pháp lực, bốn phía đột nhiên dâng lên một cổ vòng xoáy phong hỏa, nghênh tiếp băng sương hàn khí khí.

Thế nhưng tu vị pháp lực người đến hiển nhiên hơn xa Nhạc Phong. PHỐC PHỐC XIU.... XIU...... Băng tinh bén nhọn kia đâm rách vòng xoáy phong hỏa, tập kích đến trước mặt hai người.

Trên áo bào Nhạc Phong rất nhanh ngưng kết lên một tầng sương lạnh, thế công bị chặn lại.

XIU.... XIU... Xùy~~ --

Lại có một mảnh băng tinh bén nhọn từ bên cạnh đâm tới, Nhạc Phong bị bức phải luống cuống tay chân.

Cũng may là Từ Huyền ở bên cạnh kịp thời ra tay, thân hình nhoáng một cái nghiêng người sang, chỉ nghe "Đinh đinh đinh... " hỏa tinh liên tiếp bắn ra, những băng tinh bén nhọn kia bị Từ Huyền dùng tay đánh nát bấy.

- Còn có chút bản lĩnh, khó trách dám xâm nhập học phủ.

Trong sương mù truyền đến thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, càng ngày càng gần, trong lớp băng sương mơ hồ có thể thấy được một mỹ nữ tử bạch khiết băng tâm đạp trên một đóa băng tinh, bốn phía quanh quẩn xoay tròn một tầng vầng sáng mỹ lệ óng ánh bảo vệ, giống như Băng Khiết Tiên Tử vậy.

Nguyên lai là nàng!

Từ Huyền ngưng mắt nhìn chằm chằm vào nữ tử trong băng sương, nhận ra thân phận đối phương.

Hình tượng của cô gái trước mắt này dần dần dung hợp với Ngưng Đan cao nhân suýt chút nữa đã giết chết mình trong trí nhớ.

~ Băng sương hàn khí dần dần tán đi, hình dáng của nàng kia đều trở nên vô cùng rõ ràng: một thân bạch y thướt tha, lông mày như loan nguyệt, con mắt như ám dạ chi tinh, một khuôn mặt trái xoan trắng không tì vết tư sắc thượng đẳng, nhưng thần sắc cử chỉ lộ ra vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng cự tuyệt người từ ngoài ngàn dặm.

Bạch y nữ tử này không phải là ai khác mà chính là nữ Ngưng Đan cao nhân -- Đổng Băng Vân đã từng ra tay với Từ Huyền ở Thanh Mộc trấn.

Đổng Băng Vân bản thân xuất thân từ Phương Thiên học phủ, năm đó từng là khách liêu vinh dự của Đông Phương gia, về sau bởi vì ảnh hưởng của Tử Thiên Lệnh trong tay Sở Động, bị lão viện trưởng ngăn không cho tham dự cuộc chiến Hoàng Long, chỉ tiếc cuối cùng Hoàng Long Trương gia, vẫn bại.

So sánh với năm đó, Đổng Băng Vân đã từ ngưng đan sơ kì, tu luyện tới cảnh giới trung kỳ, Tiên Pháp Thần thông cũng không giống ngày xưa.

- Đổng tiên tử, chính là hai người kia, tự xưng là bằng hữu của phản đồ Sở Đông, bọn họ giết ra từ cấm địa học phủ Địa Trấn Điện, tổn thương rất nhiều người của chúng ta.

Phụ cận có tu giả thấp giọng hô nói.

- Bằng hữu Sở Đông? Xem ra đám người này đến học phủ cũng không có hảo tâm gì, hôm nay ta sẽ trừng phạt các ngươi một chút, trục xuất khỏi học phủ!

Đổng Băng Vân nhíu đôi mi thanh tú lại, một thân bạch y không gió mà bay, bàn tay như ngọc điểm một cái, bốn phương tám hướng dâng lên một cổ hàn thủy cường đại, mảng lớn băng tuyết phong bạo xoay tròn như cối xay trùng kích về phía hai người, một khi bị cuốn vào thì coi như là Ngưng Đan cao nhân cũng có thể một đi không trở về.

Ánh mắt của nàng lướt qua hai người, Nhạc Phong thì chưa từng thấy qua, về phần một người khác, cảm thấy nhìn quen mắt nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Ngày xưa lúc ở Thanh Mộc trấn, Từ Huyền vẫn còn là một thiếu niên, bộ dáng hiện giờ đã là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, khí chất cũng một trời một vực, nhìn sơ qua thì không dễ gì nhận ra được.

Lập tức đoàn băng tuyết phong bạo như cối xay kia cuồn cuộn như nước lũ xoắn ra, Nhạc Phong thừa nhận áp lực lớn lao, trong lòng có chút vô lực, mình vừa tiến vào Ngưng Đan không lâu liền luân phiên gặp phải nhiều cường giả như vậy, hiện giờ trở về Phương Thiên trọng thành lại bị một nữ tử áp chế, thật sự quá mức biệt khuất!

Hô oanh --

Thân hình hai người lập tức bị mảng lớn băng tuyết phong bạo lan tràn bao phủ, bên trong vầng sáng xanh hồng tán loạn, lần lượt phá vỡ lổ hổng, nhưng đều bị băng tuyết hàn lưu tu bổ.

- Hai tên Ngưng Đan này cũng không gì hơn cái này.

Khóe miệng Đổng Băng Vân nhếch lên một đường cong mèo khen mèo dài đuôi, nhưng rất nhanh trong mắt lại lộ ra một tia nghi hoặc:

- Không đúng, một tên Ngưng Đan khác hình như còn chưa có động tĩnh.

Ban đầu khi thần thức của nàng đảo qua, phát hiện hai người kia đều là ngưng đan sơ kì nên cũng không lưu ý.

Ngay một sát na tiếp theo, một cổ khí tức viêm liệt kiên cường từ trong băng tuyết phong bạo bắn ra.

Phanh PHỐC --

Bên trong băng tuyết phong bạo cối xay khổng lồ kia lao ra một vầng sáng xích viêm đường kính hơn một trượng, tinh quang sáng long lanh, rực rỡ sáng lạn, dùng xu thế dễ như trở bàn tay khiến Băng Tuyết hàn lưu phải tan rã.

Lập tức tiên pháp của Đổng Băng Vân bị phá thành mảnh nhỏ, nàng chấn động, ánh mắt lóe lên, phát hiện vầng sáng xích viêm kia đến từ một thanh niên Ngưng Đan khác.

Chỉ dựa vào lực lượng ngoại phóng đơn giản như thế đã xuyên thủng tiên pháp của mình, lại hời hợt như vậy, cái này tuyệt không phải tu giả Ngưng Đan sơ, trung kỳ có thể làm được.

- Ngươi là ai?

Đổng Băng Vân mặt như phủ băng, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào thanh niên Ngưng Đan quanh thân quấn quanh xích viêm kia, càng nhìn càng quen mắt.

- Chậc chậc, Đổng tiên tử, ngươi quả thật không nhận ra ta sao?

Thanh niên kia hơi tự giễu cười.

- Chậc chậc, Đổng tiên tử, ngươi thực sự không nhận ra ta sao?

Dưới thanh âm hơi trào phúng kia, đáy lòng Đổng Băng Vân t run lên, lập tức có một loại dự cảm không tốt lắm.

Từ Huyền chỉ mỉm cười ngưng lập giữa không trung, nhàn nhã tự nhiên, giống như dạo chơi trong đại viện nhà mình vậy, dù lúc này hắn vẫn cảm thấy còn có cường giả Ngưng Đan khác đang nhanh chóng chạy về phía này.

Đổng Băng Vân trợn to đôi mắt sáng, không khỏi cẩn thận dò xét bộ dáng thanh niên kia, cảm thấy ngày càng quen mắt.

Rất nhanh, thân ảnh nam tử cao ngất trong tầm mắt cùng một thiếu niên trong trí nhớ hơn mười năm trước dần dần trùng hợp cùng một chỗ.

- Là ngươi!

Khuôn mặt lạnh của Đổng Băng Vân biến ảo bất định, trong mắt lạnh rõ ràng hiện ra một tia kinh ngạc, thần sắc động tác đều có chút mất tự nhiên.

Từ biểu hiển vừa rồi của Từ Huyền mà xem, thực lực của hắn tuyệt đối không kém gì chính mình, rất có khả năng còn trên cả mình nữa.

Giờ khắc này, trong lòng nàng cũng nhấc lên sóng to gió lớn, hơn mười năm ngắn ngủi, đối phương lại từ một luyện thần cấp thấp từng bị coi như con sâu cái kiến phát triển đến mức hiện giờ ít nhất có thể sánh vai với mình. Có thể đoán trước được, đối phương vượt qua mình cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Năm đó, Đổng Băng Vân chịu sự nhờ vả của Đông Phương gia tiến đến chém giết Từ Huyền và Sở Đông.

Nàng lúc đó cao cao tại thượng, đối với chuyện xui xẻo này, càng chẳng thèm ngó tới, chưa từng xuất toàn lực. Từ Huyền ngày xưa căn bản không thể lọt vào được pháp nhãn của nàng, cũng chưa từng để hắn vào lòng, thẳng đến đối phương khi đối phương nhiều lần hiển uy trong trận chiến Hoàng Long, thậm chí ẩn ẩn ảnh hưởng đến chiến cuộc nàng mới hơi chú ý đến.

Về sau, Từ Huyền tiến vào Phương Thiên trọng thành, cầm trong tay Tử Thiên Lệnh, khiến cho Đổng Băng Vân phải buông tha nhúng tay vào trận chiến Hoàng Long. Khi đó, Đổng Băng Vân đã từng hận Từ Huyền đến nghiến răng, chỉ là về sau, đối phương biến mất khỏi Phương Thiên thành, thậm chí Côn Vân Quốc thì nàng mới dần dần quên đi.

Mặc dù vào lúc này, vừa nghĩ tới chuyện phải chịu bức hiếp năm đó, trong mắt Đổng Băng Vân vẫn còn cừu thị, đối với Từ Huyền không có nửa điểm hảo cảm.

- Aizz, Đổng tiên tử rốt cũng nhận ra tên phàm phu tục tử như ta... Ồ? Sắc mặt Đổng tiên tử không đúng, là thân thể không khỏe sao?

Từ Huyền lắc đầu thở dài, cách hơn mười năm, khuôn mặt Đổng Băng Vân vẫn lạnh băng như vậy, giống như người bị hại năm đó không phải mình mà là nàng vậy. Hơn nữa, sao có vẻ như thành kiến của nàng đối với mình càng lớn hơn nhỉ?

Loading...

Xem tiếp: Chương 498: Sơ Hiện Thực Lực

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Dư Hòa Và Bắc Mộc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 9


Lạc Mất Và Hy Vọng

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 34