- Tiểu tử kia chẳng lẽ là cố tình muốn tìm cái chết, vậy mà dùng tay đón đở.
Sắc mặt Kim Lang đại Vương cũng rất khó coi, vội vàng thông qua pháp bảo cùng thần thức, cảm ứng tình huống bên trong, thần sắc biến đổi lần nữa.
- Ba bành…
Trong bụi bậm đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh trầm trọng, Thanh Đồng trường kích bị mỗ cổ lực lượng, thoáng cái chấn bay ra ngoài.
Chợt một cổ khí tức trầm trọng như núi áp bách, tản ra khắp nơi, làm cho Tam đại Ngưng Đan Kim Lang đại Vương, trong lòng máy động.
Hô!
Ở bên trong lổ hổng bụi bậm, mơ hồ có thể thấy được một thiếu niên đứng ngạo nghễ, vừa vặn bảo trì một tư thái vung tay.
Chỉ thấy bên ngoài thân hắn nhấp nhô một tầng hoàng vân thần bí, kim lân dư tán cùng quang ngấn màu xanh kia ở bên trên làn da rung rung, khó có thể rót vào.
- Tại sao có thể như vậy!
Ba người Kim Lang đại Vương khiếp sợ thất sắc, ngơ ngác nhìn qua thiếu niên phía dưới kia.
Từ Huyền trong tầm mắt, tựu như một tòa núi lớn, không thể rung chuyển, chỉ là chạm đến cũng cảm thấy áp bách không hiểu.
- Ta không tin!
Thư Ngọc San cắn răng, pháp quyết trong tay biến đổi, Bảo khí kia hóa thành một chùm tia sáng lăng lệ ác liệt, quấy lấy khu vực hư không hơn mười trượng, trong tiếng rít chói tai hung hăng đánh trúng Từ Huyền.
Xùy keng…
Bên ngoài thân Từ Huyền tóe lên một hồi Hỏa Tinh, hoa văn óng ánh trên làn da di động, Bảo khí Ngưng Đan kỳ kia công kích, vậy mà không có thương hại mảy may.
Không chút sứt mẻ, ổn như bàn thạch.
Mấy đại Ngưng Đan trên trận, triệt để ngây người xơ cứng, Thư Ngọc San không tự chủ được hít một hơi lãnh khí, trực giác sởn hết cả gai ốc.
- Công kích này quá yếu, đến phiên ta ra tay.
Trong mắt Từ Huyền lóe lên lệ quang, không che dấu sát cơ chút nào, một cánh tay, chậm rãi nâng lên, định dạng trên mặt Thư Ngọc San:
- Trước hết là giết nữ nhân rắn rết như ngươi!
Trong chớp mắt hắn ra tay, phiến khu vực phụ cận bất kể là phong, hay là bụi bậm, cái gì thiên địa linh khí, phảng phất đều trở nên vô cùng trầm trọng.
- Ah...
Thư Ngọc San hô hấp hít thở không thông, khuôn mặt trương đến mức đỏ bừng, một chưởng kia của Từ Huyền nhìn như chậm chạp, lại như một tòa núi lớn trăm vạn cân, áp bách lên đỉnh đầu, cơ hồ khí lực động ngón tay cũng không có.
Ở dưới một chưởng kia áp bách, toàn thân Thư Ngọc San ngưng trệ, mười thành lực lượng không phát huy ra năm sáu thành.
Những người khác trên trận, cảm thấy trong hư không truyền đến trầm trọng, hô hấp cương cứng, lông mi nháy động, lúc này đều lộ ra khó hiểu.
- Cứu ta...
Sắc mặt nàng thoạt đỏ thoạt trắng, cơ hồ khí lực động ngón tay cũng không có, trơ mắt chứng kiến một chưởng kia, bắn ra một đạo hư ảnh đỏ vàng giao thoa, đánh tới trước người.
Thư Ngọc San ở trước mặt nguy cơ, ý nghĩ đầu tiên không phải nghênh chiến, mà là gia cố tầng phòng ngự.
Thế nhưng mà, khi lực lượng một chưởng kia triệt để oanh kích đến trên người, nàng rốt cục minh bạch, mình sai rồi.
Oanh băng!
Một chưởng nhìn như hời hợt, lại ẩn chứa lực lượng cùng trọng áp khủng bố tuyệt luân, phảng phất trăm vạn cân nện xuống, chấn nát hết thảy.
Trong nháy mắt một chưởng kia đánh tới, vòng bảo hộ Ngưng Đan cấp của nàng, nháy mắt nứt vỡ, lượng lượng bàng bạc như lũ quét nhảy vào thể nội, trực tiếp nghiền nát thân thể Thư Ngọc San, "Oanh" một tiếng bạo thể mà vong, khí tức cường đại lao ra hơn mấy chục trượng, trong sóng gió mạnh mẽ mang theo vài tia huyết tinh, bay dính vào tay áo mấy người.
Khi Thư Ngọc San bị một chưởng giết chết, vẫn lạc tại chỗ, mấy người còn lại mới miễn cưỡng kịp phản ứng, từ trong khiếp sợ hoảng hốt tới.
- Ngắn ngủn một tháng thời gian, tiểu tử nhân loại kia lại sinh ra biến hóa như thế!
Sắc mặt Khổng Tước lão bà nghiêm nghị, bay lên hàn ý cùng sợ hãi không hiểu, trong nội tâm bàn hằng, phải chăng nên tiếp tục chiến xuống dưới.
Dù sao muốn một chưởng lấy mạng Ngưng Đan sơ kỳ, coi như là cường giả Ngưng đan hậu kỳ cũng rất khó làm được.
Từ Huyền một chưởng giết chết Thư Ngọc San, mình cũng hơi có chút ngoài ý muốn.
Thành công diễn sinh Tỳ chủ thổ, đột phá bình cảnh đan đạo, Từ Huyền đối với thực lực của mình, có ước lượng nhất định, nhưng thực tế bộc phát uy lực, lại vượt qua tưởng tượng.
Vừa rồi phát ra một chưởng kia, dẫn động lực lượng trong thổ tỳ, liền trực tiếp áp bách cùng giai khó có thể phản kháng. Đương nhiên, nếu là đối mặt người có tu vi cao cường hơn mình, khẳng định không có khả năng thuận lợi như vậy.
- Tiểu tử nhân loại, ngươi giết song tu đạo lữ của ta, để mạng lại.
Kim Lang đại Vương ở một hồi ngắn ngủi khiếp sợ, trong đôi mắt bắt đầu khởi động hận ý, đằng đằng sát khí huy động Thanh Đồng trường kích, từ trên chém xuống dưới.
Một kích ôm hận của Ngưng Đan trung kỳ cường giả, làm cho Thanh Đồng trường kích kia bộc phát ra một mảnh vàng rực sắc bén, cắt ngang phương viên hai ba mươi trượng quanh thân Từ Huyền, khí tức bạo ngược lạnh thấu xương kia, càng là xuyên thủng bình chướng trầm trọng như núi bốn phía.
Công kích cường hoành bực này, nếu là đổi lại Tu Giả vừa tấn chức Ngưng Đan sơ kì khác, không chết cũng phải trọng thương.
Nhưng Từ Huyền không né không tránh, thân hình nhảy lên, chém ra một chưởng, ánh sáng óng ánh trong thổ tỳ quanh quẩn cánh tay, hắn cảm giác cả thân thể, đặc biệt là cánh tay kia trở nên vô cùng trầm trọng, mà vật chất khác trong hư không, lại có vẻ thập phần nhẹ nhàng.
Ba bành…
Từ Huyền đơn chưởng đối chiến Thanh Đồng trường kích kia, phát ra tiếng vang nặng nề kinh tâm, Kim Lang đại Vương chỉ cảm thấy một cổ lực lượng hùng hồn vọt tới, khí huyết sôi trào, thân hình bị chấn bay ra xa mấy trượng, miệng hổ run lên.
Mà thiếu niên dùng đơn chưởng đón đở Bảo khí trường kích kia, tầng ngân cương bên ngoài thân vỡ tan, nhưng hoàng vân thần bí trên người di động, làn da như đồng thạch phá tan dư kình còn sót lại, không có để lại dấu vết gì.
Tay không lay Bảo khí hạng nặng, chẳng những không có bị thương, còn chấn lui Ngưng Đan trung kỳ Kim Lang đại Vương, cái này làm cho Khổng Tước lão bà cùng Yêu Ngư công chúa đang giao chiến, đều là khiếp sợ không thôi.
- Ồ ồ...
Từ Huyền tin tưởng tăng nhiều, thân hình như Ma Thần áp bách mà đi, hoặc quyền hoặc chân công kích, như là một tòa núi lớn, làm cho người khó có thể thở dốc.
Kim Lang đại Vương cảm giác đối phương công kích, thậm chí ở bên trong nhất cử nhất động, đều ẩn chứa một loại ý cảnh trầm trọng như núi, đây không phải chỉ cần khí thế áp bách, mà là thần thông chân chính ngăn chặn mọi sự vạn vật bốn phía.
Ở dưới loại hoàn cảnh này, Tu Giả bình thường vô luận là trên tâm lý, hay là hành động thực tế, đều có một loại cảm giác chậm chạp, vô luận là tốc độ, hay là lực lượng, đều bị ảnh hưởng nhất định.
Kim Lang đại Vương sẽ không giống như Thư Ngọc San, bị áp bách khó có thể phản kháng, nhưng mà một thân thực lực, chỉ có thể phát huy bảy tám thành.
Ba ba bang bang...
Trong hư không tiếng nổ chấn động, dù là Từ Huyền tay không tấc sắt, Kim Lang đại vương cũng cảm giác vô cùng khó đối phó.
- Chịu chết đi!
Đột nhiên Từ Huyền lấy ra Phương Thiên Họa Kích, trong tay quang mang hồng, hoàng lưỡng sắc di động, trên lợi kích màu vàng bộc phát ra hư quang dài mấy thước, so với lúc trước càng thêm đẹp mắt, nhưng mà sau khi một kích kia chém ra, trong hư không truyền đến rung động lắc lư quỷ dị, nặng nề kinh tâm, cây cối phụ cận đứt gãy thành từng mảnh, trên vách núi đá rơi từng khối đá!
Thanh Đồng trường kích trong tay Kim Lang đại Vương, miễn cưỡng tiếp được Phương Thiên Họa Kích, lại kêu rên một tiếng, hổ khẩu rách tả tơi, khóe miệng tràn ra một búng máu, trong lòng kinh hãi:
- Mới một tháng thời gian, đối phương từ trình độ miễn cưỡng cùng mình cân sức ngang tài, đạt tới tình trạng toàn thắng mình ngày nay! Trước sau một tháng, biến hóa này cũng quá lớn đi!
Mà ở ba năm trước đây, đối phương ở trước mặt hắn, cơ hồ là con sâu cái kiến trong nháy mắt tức diệt!
Bọn hắn tự nhiên khó có thể đoán trước, trong một tháng thời gian này, tu vi Từ Huyền tăng lên, là điên cuồng bực nào. Vì tăng thực lực mà Từ Huyền bất chấp di chứng, chỉ một lòng lớn mạnh bản thân.
- Kim Lang đạo hữu, lui lại a!
Khổng Tước lão bà thấy Kim Lang đại Vương bị thương cũng đã ngờ tới, hôm nay đối mặt Từ Huyền, không có chút phần thắng.
- Ha ha ha... lưu lại một người!
Từ Huyền cười một tiếng dài, Phương Thiên Họa Kích trong tay phá không trảm ra, thoáng cái tăng vọt đến một hai chục trượng, bám vào một tầng ánh vàng rực rỡ, so với vừa rồi càng hung mãnh, nhanh chóng công kích Kim Lang đại Vương.
Phanh lâu oanh…
Hai thanh trọng khí giao kích vài cái, Kim Lang đại Vương bị giết đến chật vật không chịu nổi, không hề có lực chống đỡ.
Chẳng những trong miệng thổ huyết, trên người lưu lại một vết máu lớn.
Ở dưới vết thương chồng chất, Kim Lang đại vương phi thân mà trốn, rốt cục mất đi dũng khí đại chiến cùng Từ Huyền.
Từ Huyền như thế nào đơn giản bỏ qua, nhất cổ tác khí, ở phía sau liều mạng truy kích.
Đồng thời một bên khác, Khổng Tước lão bà mặc kệ Tuyết Vi, chạy trối chết.
Yêu Ngư công chúa hơi buông lỏng một hơi, thực lực Khổng Tước lão bà kia cao hơn nàng một bậc, mới vừa rồi miễn cưỡng ngăn cản, thậm chí đã bị một ít tổn thương.
Còn may có chủ nhân ngăn cơn sóng dữ, ở bên trong cục diện bất lợi này, đánh chết một Ngưng Đan kỳ, còn trọng thương đuổi giết Ngưng Đan trung kỳ Kim Lang đại Vương.
- Thực lực chủ nhân, vậy mà trở nên mạnh mẽ như thế, đợi một thời gian, nếu hắn tấn chức Ngưng Đan trung hậu kỳ, thậm chí tầng thứ càng cao Nguyên Đan kỳ, cái kia hoàn toàn không cần cảm tưởng.
Yêu Ngư công chúa khiếp sợ thực lực của Từ Huyền, cho dù nàng tiếp theo vài chục năm, thực lực có thể khôi phục đến đỉnh phong, thế nhưng mà đối với thiếu niên nhân loại này, đáy lòng cũng là tràn ngập sợ hãi.
Vèo…
Kim Lang đại Vương vận chuyển bí thuật, toàn thân thiêu đốt như lửa, gia tốc bỏ chạy phương xa.
Tốc độ của Từ Huyền không chậm, đột nhiên lấy ra một tấm Tam phẩm linh phù, sau lưng phất phới, tốc độ tăng vọt, làm cho Kim Lang đại Vương khó có thể thoát khỏi.
- Tiểu tử nhân loại, ngươi hôm nay đã là cường giả trong đan đạo Tam Cảnh, bổn vương ngày sau sẽ không làm phiền ngươi, tại sao phải bức bách khổ như vậy?
Kim Lang đại Vương cảm giác tánh mạng bị uy hiếp sâu sắc, nội tâm sợ hãi, vậy mà nói ra cầu hoà.
Vừa rồi cùng Từ Huyền giao chiến, hắn bị thương rất nặng, thực lực đối phương làm cho hắn cảm giác sâu sắc vô lực.
- Hừ, trước đó rốt cuộc là ai đau khổ bức bách?
Từ Huyền cười lạnh một tiếng, không chút mềm lòng.
Kim Lang đại Vương nhiều lần đuổi giết hắn, cấu kết cùng Thư Ngọc San và Khổng Tước lão bà, hắn há có thể thả hổ về rừng.
Chỉ là, Kim Lang đại Vương thúc dục bí thuật chạy trốn, trong thời gian ngắn cũng không cách nào kéo gần khoảng cách.
Từ Huyền dứt khoát thu hồi Phương Thiên Họa Kích, đột nhiên há mồm, phun ra một vòng ánh lập lòe đồng tước.
Trong nháy mắt đồng tước kia xuất hiện, lập tức quanh quẩn ánh sáng chói lọi ba màu, cách cách cách cách… lập tức triển khai ba căn lông vũ.
Ba căn lông vũ, theo thứ tự là ba màu thanh, hồng, tím, chừng hơn một trượng, thiêu đốt gỏa quang kinh người.
Chợt, Từ Huyền lại há mồm phun ra một đoàn Viêm Hỏa chớp động vàng kim, rơi xuống trên đồng tước, lập tức ba căn linh vũ quang diễm kia, tăng vọt đến hai trượng!
Hô vèo…
Viêm khí trong hư không như gió bão xoay tròn vọt tới trước, bên trong một chỉ đồng tước dài rộng ba bốn trượng rực rỡ tươi đẹp, tách ra diễm quang ba màu chói mắt kinh tâm, nương theo thanh âm Phượng tước réo rắt, trong khoảnh khắc cắt ngang vân tiêu, âm thanh kinh người, sinh linh hoặc Tu Giả trong phương viên trăm dặm đều bị ánh sáng kia chấn nhiếp.
- Cái đó là... Làm sao có thể!
Khổng Tước lão bà chạy ra một khoảng cách, nhìn lướt ngang Khổng Tước vũ ba màu trong hư không, trong lòng không hiểu run lên, màu sắc rung động kia làm nàng nói năng lộn xộn:
- Thất Linh đồng tước, đứng thứ ba trong ba mươi sáu kiện kỳ bảo Thần hoang, thần thông công kích thậm chí có thể xếp vào đệ nhất! Vật ấy vốn phải là trong tay Thái Thượng trưởng lão bổn tộc, như thế nào rơi vào tay người này?
XÍU...UU! Xùy
Khổng Tước ba màu sáng lạn tráng lệ kia, như lưu tinh trong bầu trời đêm, khí thế bàng bạc, tốc độ càng là khủng bố tuyệt luân, Kim Lang đại Vương chỉ nghe được tiếng xé gió, đã bị Viêm hỏa thần bí cường đại kia đánh trúng, đặt mình trong biển lửa, ở bên trong trận trận tiếng nổ, tầng phòng ngự bị nghiền nát.
Toàn thân Kim Lang đại Vương bị quang diễm tam sắc thiêu đốt, hai cánh tay đã nổ, rơi xuống phía dưới giãy dụa, trong thời gian ngắn vẫn chưa chết.
Thân thể Từ Huyền lướt đến, mặt lộ vẻ hung ác, giơ tay lên, cách không nhấn xuống một cái.
Ba băng!
Phía dưới xuất hiện một cái hố phương viên hai mươi trượng, Kim Lang đại Vương mất đi năng lực phòng ngự, trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy, chôn vùi trong tro bụi Viêm Hỏa.
Phân phó Tuyết Vi thanh lý chiến lợi phẩm, Từ Huyền hét lớn một tiếng, ánh mắt ngược lại định dạng Khổng Tước lão bà.
- Không tốt...
Mắt thấy Từ Huyền liên tục chém hai đại Ngưng Đan cường giả, trong đó còn có một vị Ngưng Đan trung kỳ, Khổng Tước lão bà chỉ cảm thấy không rét mà run, tốc độ chạy trốn không khỏi càng thêm nhanh vài phần.
- Hừ, ngươi ác bà này, đối với Từ mỗ nhiều lần chết quấn không tha, hôm nay cũng cho ngươi nếm thử đau khổ.
Trên mặt Từ Huyền một mảnh hàn ý, ở dưới Hắc Dạ Y cùng Tam phẩm linh phù gia trì, tốc độ vượt qua Ngưng Đan cường giả, gắt gao đuổi theo Khổng Tước lão bà.
Khổng Tước lão bà kinh sợ không thôi, mình lại bị một thiếu niên nhân loại từng coi như con sâu cái kiến đuổi giết.
Thế nhưng mà, vừa nghĩ tới vừa rồi thực lực Từ Huyền chém liên tục hai đại Ngưng Đan kỳ, trong lòng nàng băng hàn, ngay cả dũng khí chiến một trận cũng không có.
Sưu sưu…
Ở chỗ sâu trong núi non, hai đạo hào quang khí thế kinh người, một trước một sau lướt ngang qua hư không, khi thì xẹt qua thuỷ vực sông ngòi, khi thì xuyên thẳng qua mây mù, mắt thường cơ hồ rất khó nhìn thấy thân ảnh.