101 Diệp Tố xem "Thư tình" giống thơ, lại không giống thơ xong, ánh mắt phức tạp nhìn Tiếu Thừa: "May mắn lúc trước ngươi học y, bằng trắc, vần chân đều bị ngươi giải phẫu đi rồi.
102 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hí hí ta mới phát hiện một cái app portrait:))) thế là tiện tay chỉnh chỉnh chơi chơi làm cái minh họa nho nhỏ
Diệp trẻ vị thành niên ở Tinh tế thế giới:
"Diệp (cỏ) à, em biết vì sao anh thích hút cần không?"
"Sao anh?"
"Vì cần là một loại cỏ đó em.
103 Lý Ngật cười như không cười, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt khiếp sợ của Phá Quân trong tủ quần áo, lông mày sung sướng nhướn lên, phảng phất như đang nói: Xem tiếp đi, trò hay còn ở phía sau.
104
Phá Quân chôn mặt vào lòng bàn tay, thật lâu, hắn mới chùi nước mắt, chỉ còn lại hai mắt đỏ rực, nhìn chằm chằm mặt bàn.
Hắn nói với Hàn Nghiệp: "Chỉ cần ngươi có thể khiến bọn họ phải trả đại giới, ngươi khiến ta làm gì cũng được.
105 "Hảo, các ngươi nghỉ ngơi tốt, ta có thể bảo đảm sinh mệnh các ngươi an toàn tuyệt đối không thành vấn đề!" Benedict từ trước tới nay không quá nghiêm túc bỗng nhiên nghiêm cẩn mà kính chào theo nghi thức quân đội, sau đó cùng thủ hạ rời đi, tiếp tục đi tới phòng tiếp theo.
106
Đợi đến lúc Diệp Tố như người mất hồn đi đến sân huấn luyện, thời gian đã là một giờ chiều.
Moka mặt đen lại ngồi trên sô pha, thấy Diệp Tố tiến vào, đầu tiên là tức giận hỏi: "Ngươi làm cái gì đến bây giờ?"
Hiển nhiên trạng thái Diệp Tố thập phần kém, thế nhưng không nghe thấy câu hỏi của Moka, hoàn toàn không mục đích mà đi lại vài bước trong sân huấn luyện, mới nhìn thấy khuôn mặt khó coi của Moka, cả kinh: "A?"
Thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Diệp Tố, Moka lập tức liền nổi giận, đập bàn một cái, chén trà các vật phẩm trên bàn đều nhảy vài cái rồi lộn xộn thành một mảnh.
107
Trên đường cái Tây Đô phồn vinh, ngựa xe như nước, người đến người đi, mỗi người đều mang gương mặt bất đồng, xuyên qua trăm sông đổ về một biển.
Trong đó có một vị nam nhân khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, khuôn mặt lạnh lùng, cả người đều tản ra hơi thở người sống chớ lại gần.
108
Năng lực ứng biến của Tiếu Thừa không thể nói không xuất sắc, sau khi Diệp Tố nói xong, Tiếu Thừa dường như không suy nghĩ chút gì lập tức trả lời: "Ngươi bỏ được sao?"
Đương nhiên, trình độ da mặt dày có liên quan trực tiếp với năng lực ứng biến.
109
Diệp Tố xoa nhẹ nắm tay đỏ lên, đau đớn nóng rát vào lúc này phảng phất như bị hỏa thiêu, thiêu thành một cỗ thống khoái không thể không phát tiết.
Ánh mắt hắn chuyên chú mà sáng ngờ, cơ bắp toàn thân giãn ra vừa phải mà chuẩn bị.
110
Người trong phòng tự khắc rút lui, chỉ để lại Benedict cùng Diệp Tố.
"Ngồi xuống nói chuyện đi. " ngữ khí Benedict vẫn còn gọi là ôn hòa, chỉ là, nhìn thấy mặt đất hỗn độn, bàn ghế chia năm xẻ bảy, hắn cười khổ lắc đầu, vỗ vỗ giường còn nguyên vẹn, ngồi xuống, "Đem những vật tư đó đến Nam cực này cũng không dễ dàng, quá lãng phí.
111
Benedict hít sâu một hơi, đè lại Febermann giáo thụ đang kích động: "Hắn làm được?"
Febermann gật đầu, đôi tay giơ lên múa may, muốn phát tiết ra cảm xúc phức tạp nào đó: "Đúng vậy! Tuy rằng ta không biết hắn làm thế nào! Có thể thấy được quỷ, hắn chính xác đã làm được!"
Hắn ném tay Benedict ra, một lần nữa bò đến trước máy tính, đem video theo dõi dừng lại ở pháo hoa sáng lạn đầy đất, lưu lại ảnh ngược hoàn mỹ trên đồng tử hắn, đó là cảnh tượng kỳ diệu chỉ có bộ não con người mới có thể tưởng tượng ra.
112 Hàn Nghiệp bị ánh mắt Diệp Tố hung hăng chọc thủng, hắn hơi cắn môi dưới, còn chưa nói chuyện, Diệp Tố đã từ vẻ mặt hắn nhìn ra một ít manh mối, tức khắc như bị sét đánh.
113
Hàn Nghiệp không có sai, Diệp Tố chính hắn càng không có sai.
Diệp Tố phải thừa nhận thống khổ cùng tra tấn, là bất đắc dĩ của Hàn Nghiệp, là bất đắc dĩ của thế giới này.
114
"Để ta một mình đi. " Diệp Tố dừng trước phòng trọng lực một lát, quay đầu nói với Hàn Nghiệp bên cạnh, ngữ khí thực nhạt nhưng lại rất kiên định.
Hàn Nghiệp khó tránh khỏi có chút không yên tâm: "Ngươi có thể chứ?"
Moka cách đó không xa, ánh mắt chợt lóe lên muốn nói cái gì đó, nhưng vẫn nhịn xuống không nói, lo chính mình mà đi đến trước đài điều khiển trọng lực, lười quan tâm hai người bọn họ.
115 Lý Hoằng Hậu tuy rằng thương lượng miệng lưỡi cùng Benedict, nhưng ẩn ẩn mang theo ngữ khí cường ngạnh, làm Benedict cảm giác nhạy bén có chút không vui mà nhíu mi.
116
Lễ mừng trăm năm của câu lạc bộ Phí Đằng được cử hành ở biệt thự Lý gia.
Ở Tây Đô tấc đất tấc vàng, biệt thự chiếm diện tích đất to như vậy cùng với hoa viên trước sau, cùng với đấu trường đối chiến loại nhỏ thuận tiện, hoàn toàn đủ người một nhà an ổn giàu có sinh hoạt hơn trăm năm.
117
Vào lúc Phá Quân cùng Lý Cảnh Hòa nói chuyện, Diệp Tố vẫn luôn chặt chẽ chú ý hai người, sợ Phá Quân chịu kích thích mà làm ra hành vi quá khích.
Khổng Tước nhìn ra tiêu điểm ánh mắt hắn, hơi hơi mỉm cười, hướng người bên cạnh di chuyển vài bước, vừa lúc đối diện Diệp Tố khiến ánh mắt Diệp Tố nhìn Phá Quân không hề đột ngột, nhìn qua như đang đối thoại cùng Khổng Tước.
118
"Dùng cơ giáp gì?" Có người hỏi.
Diệp Tố không hiểu ra sao, không hiểu cái này còn có cái gì so đo.
Lý Cảnh Hòa giơ giơ mi: "Chế thức cơ giáp* quá nhàm chán, dùng của mình đi.
119 Thời khắc súng Lý Cảnh Hòa lộ ra, mắt trái Diệp Tố nhảy dựng, đó là trực giác phản ứng khi đối mặt với hung hiểm. Diệp Tố rất ít nhìn thấy vũ khí quang học chân chính, lần tiếp xúc duy nhất với vũ khí lực phá hoại kinh người là ở nguy cơ sinh hóa tại Tát Luân tộc, chẳng qua tình huống lần đó quá hỗn loạn, vũ khí quang học hỗn chiến quy mô lớn ùn ùn không dứt, dưới đêm tối cùng sao trời, những tia sáng bất đồng nhan sắc, bất đồng hình dạng tạo thành những đường cong hoa mỹ trên mặt đất, hình ảnh quá mức đồ sợ ngược lại giảm bớt ý nghĩa tử vong cùng khủng khoảng sau lưng vũ khí.
120 Diệp Tố từ đồng tử đen bóng của Khổng Tước nhìn thấy bóng dáng thật lớn xé không gian mà tới, nhưng không đợi hắn làm ra bất luận phản ứng gì, một cỗ lực lượng cường ngạnh liền đột ngột buông xuống trên người hắn, hắn lập tức liền không chịu khống chế mà bị hất bay ra.