121 "Ừ. " Quách Hiểu Lượng cắn thật chặt môi, nước măt không cầm được chảy ra. "Làm sao lại trở thành như vậy!" Mạc Vũ Nhân lầm bầm lầu bầu một câu, "Tốt lắm, không thể để cho đại ca tiếp tục như vậy nữa, cô đi gọi các huynh đệ, hiện tại đại ca cần trị liệu.
122 Ba ngày sau, là ngày Quý Linh Linh xuất viện. Đám người Thẩm Hiểu Phi và Hướng Tuấn Ngạn đã sớm chờ ở trong bệnh viện"Thẩm tiểu thư. " Xa xa, Quách Hiểu Lượng dẫn đầu đoàn người, đi về phía bọn họ.
123 "Còn chưa biết. " Hướng Tuấn Ngạn xoay người, đối mặt với Thẩm Hiểu Phỉ, "Cô ấy đều chuẩn bị xong chưa? Cô chuẩn bị đưa cô ấy đi nơi nào?Chuẩn bị giải thích như thế nào?"Thẩm Hiểu Phỉ nghe Hướng Tuấn Ngạn hỏi liên tục, cảm thấy đầu cũng sắp bị hỏng rồi , "Giải quyết từng người một, trước mang cô ấy tới nơi của tôi, chuyện này tôi sẽ từ từ nói rõ với cô ấy.
124 Mưa phùn làm cho tóc anh ướt nhẹp, vẻ mạt anh căng thẳng, lúc này có thêm chút một chút cương nghị, anh không nói gì, mà cởi bỏ áo khoác của mình, khoát lên trên người của cô, cúi người xuống liền bế cô lên.
125 "Giang Tâm Giao, cô đi đêm không ít, tôi thật sự lo lắng sẽ có ngày cô gặp quỷ đó, nên phải làm sao?" Thẩm Hiểu Phỉ cũng không có ra tay với cô ta. . .
126 "Linh Linh. . . . . . " Cái người này tội tình gì lại phải như thế này, "Cậu không hiểu cái gì gọi là ‘ kẻ thù giết cha ’ sao? Mộ Ly sẽ để cậu ở bên cạnh anh ta sao, cậu không cần thiết tự hành hạ bản thân mình nữa được không? Nếu như cậu thật sự yêu thương anh ta, cậu phải tự biết chăm sóc bản thân, tương lai nuôi lớn đứa bé thật tốt.
127 "Không nên nhiều lời nữa, cô muốn tôi giúp cái gì, cứ nói thẳng đi. " Tần Mộc Vũ nghiêng đầu, không muốn bị Quý Linh Linh nhìn thấy một mặt yếu ớt của bản thân.
128 "Hả? Vú Lâm, bà đang nói cái gì?" Quý Linh Linh lộ ra mắt to ngập nước, bộ dáng thật đáng thương. "Ách. . . . . . Chuyện này. . . . . . "Vú Lâm bỗng nhiên lại ý thức được, miệng của mình vừa nhanh rồi, thật đáng chết, nếu như Mộ tiên sinh trách tội thì phải làm thế nào?"Vú Lâm.
129 "Có, nhưng tiên sinh như thế nào lại nghe tôi. " Trong giọng của vú Lâm tràn đầy mất mác. "Vậy. . . . . . ""Phu nhân, người trở lại đi, chỉ cần người trở lại bên cạnh tiên sinh, tất cả sẽ trở nên tốt hơn.
130 "Còn cần cô nói?""Hiểu Phỉ, Hướng tiên sinh, để các người chờ lâu. " Lúc này, Quý Linh Linh mặc toàn thân com lê đen, trên tay mang theo một cái cặp công văn, đi tới.
131 Thời điểm Quý Linh Linh đi tới công ty MJ, người của Lãnh Dạ Hi đã chờ ở đó từ sớm. Quách Hiểu Lượng đỡ Quý Linh Linh, từ từ đi đến bậc thang. "Dạ Hi.
132 "Ý của anh là, thời điểm Giang Tâm Giao ở IDE, anh đã phát hiện vấn đề?" Quý Linh Linh trong tay cầm sổ sách, sắc mặt không thể tin nhìn Lãnh Dạ Hi. "Ừ.
133 Mộ Ly lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Hiểu Phỉ một cái, lướt qua cô, nhìn Quý Linh Linh đang ngất đi. "Tôi muốn mang cô ấy đi. " Một câu nói, âm thanh không lớn,như không có gì uy hiếp, nhưng làm chân của Thẩm Hiểu Phỉ cứng lại, nhúc nhích cũng nhúc nhích không được.
134 "Hướng Tuấn Ngạn, anh buông tay ra. " Quách Hiểu Lượng cúi thấp đầu, lung tung cản trở tay của anh, không muốn để cho anh đến gần. Trò chơi kết thúc, mỗi người đều nên trở về đúng vị trí của mình?"Nhìn tôi.
135 Khi Mộ Ly ôm Quý Linh Linh vào cửa thì Vú Lâm giật mình hét to một tiếng. Mộ Ly ngẩng đầu, "Vú Lâm, gọi bác sĩ bên không quân đến cho tôi. "Trên mặt Mộ Ly không mang theo bất kỳ cảm xúc gì phân phó, sau đó ôm Quý Linh Linh trực tiếp lên lầu.
136 "Ông xã, bụng của em thật là đau. . . . . . " Mộ Ly vội vàng đem Quý Linh Linh ôm trở về phòng ngủ, anh mới vừa buông cô xuống muốn rời đi thì lại bị Quý Linh Linh kéo áo.
137 "Phu nhân, phu nhân. ""Hả?" Quý Linh Linh hàm hồ đáp một tiếng, xoay người, nhìn Vú Lâm đứng ở mép giường, "Mộ Ly đâu rồi, Vú Lâm. "Ngày hôm qua cô biểu hiện có hơi quá, biết Mộ Ly không có đuổi cô đi, cuối cùng lại đã ngủ.
138 "Mộ tiên sinh, Vú Lâm gọi điện thoại , Giang tiểu thư hẹn phu nhân ra ngoài. "Lão Trung đứng ở bên người Mộ Ly, cúi đầu nói. Mộ Ly cầm bút máy, nhìn đồ trên bàn Tần Mộc Vũ đưa tới, mặt mày lạnh nhạt, không biến sắc.
139 "Hừ, tôi còn tưởng rằng cô không phải dám đến. " Giang Tâm Giao bưng cà phê, mặt cười lạnh nhìn chằm chằm Quý Linh Linh. "Ha ha,chẳng lẽ cô tính phá hủy gương mặt tôi sao?" Quý Linh Linh cười cười mắng trả lại, thuận tiện ngồi xuống đối diện với Giang Tâm Giao.
140 Uống một ly cà phê, Giang Tâm Giao cho cô đầy sự tranh luận, Quý Linh Linh cuối cùng thật sự nghe không vô lý luận nhảm nhí kia, không thể không rời đi.