21 Quay về quán bar, Tống Đình Phàm đã thấy hai người Mục Kiệt, Lưu Dụ có vẻ muốn nói nhưng lại thôi. Hớp một ngụm rượu, Tống Đình Phàm im lặng, đến khi hai người kia sắp chịu không được mới mở miệng: “Cậu ấy đã về nghỉ ngơi”– “Cậu ấy có hỏi gì không? Cậu cũng không giải thích? Cậu tại sao lại không nói gì?”.
22 Bọn người Tống Đình Phàm làm sao không liên lạc với Trần Lâm được?Giữa trưa hôm sau ba người liền đến cửa hàng của Trần Lâm. Tiểu Phàm thấy kì quái, Tống Đình Phàm kia rất hiếm khi ghé lại cửa hàng của họ, hôm nay… có chuyện gì sao?– “Tiểu Phàm, Tinh Tinh, ông chủ các cô đâu?”.
23 Ở nhà được 4 ngày, Trần Lâm quyết định sẽ trở lại, mặc dù Trương Bá Quang đã phê chuẩn ngày nghỉ nhưng để một mình bọn Tiểu Phàm trông coi cửa hiệu, cậu vẫn cảm giác rất băn khoănHơn nữa mấy hôm nay, Trần Lầm nghĩ rất rõ ràng, cậu không kì thị đồng tính luyến ái, cậu không bài xích… Tống Đình Phàm, lần ‘da thịt chi thân’ kia là căn cứ chính xác nhấtNhưng cậu cũng khẳng định rõ ràng: mình không phải đồng tính luyến ái!Sở dĩ trong lòng không nói ra, bởi vì Trần Lâm hiểu được đó là phép thử của bọn họTrần Lâm cảm giác điều này làm chính mình có chút nam khan, thậm chí hơi sợ hãi khi đi cùng bọn họ.
24 Bên tai vang lên giọng nói mình ấn tượng sâu sắc, Trần Lâm tay đang gắp thức ăn không khỏi run lên. Hít sâu một ngụm, buông đũa, Trần Lâm đứng dậy. “Trùng hợp như vậy, cũng đến đây ăn cơm sao?”– “Ân”.
25 Trở lại trong cửa hàng, khi chỉ còn một mình, Trần Lâm mới có không gian suy nghĩ một ít tình tự của mìnhChạy trối chết?! Đúng vậy, đêm nay Quang ca đã dùng từ này để miêu tả phản ứng của mình khi nghe câu nói kia của Tống Đình Phàm, cũng không biết có trối chết thật không! Trần Lâm khó hình dung khi gặp lại hắn mình lại có những cảm giác này, bối rối có, kinh ngạc có, thất thố có, thậm chỉ còn kinh hỉ, chính là không chán ghét….
26 – “Trần Lâm, các cậu… cậu… không có việc gì đi?“. Lí Tiểu Phàm lo lắng hỏi Trần Lâm, nhạy cảm như Lí Tiểu Phàm, nàng làm sao không nhận ra khúc mắt giữa hai người kiaÁnh mắt Tống Đình Phàm nhìn Trần Lâm như vừa giận lại vừa bất đắc dĩ, hơn nữa còn lẩn khuất tình yêu.
27 Trần Lâm buông tách trà trong tay đứng lên, đưa lưng về phía họ, nhẹ giọng nói: “Nếu bây giờ tôi nói tôi không biết gì về ý tứ của người kia, sẽ rất có vẻ già mồm cãi láo phải không?”.
28 Trần Lâm mở cửa không nói gì, Tống Đình Phàm tự động đi vào phòng ngủ của cậu. Tống Đình Phàm lần này không do dự ngồi đâu, liếc mắt một cái liền ngã người vào sô pha.
29 Khi Trần Lâm phản ứng với hai tiếng gọi ‘Trần Lâm’ kia thì đã không kịp rồi. Nghênh đón cậu là đôi môi kiên định của Tống Đình Phàm. Tống Đình Phàm cơ hồ cắn lấy đôi môi lạnh bạc kia, hắn muốn trừng phạt Trần Lâm.
30 Hôm sau, Tống Đình Phàm vào đến công tyMục Kiệt Lưu Dụ liền cảm giác— đường quan rộng mở. Không biết hắn có ‘ngựa thất vó’ không?– “Đình Phàm, cậu gặp Trần Lâm rồi?”.
31 Ngày như nước bình lặng trôi qua, tiết trời ngày càng lạnh, nhưng không khí lễ tết ngày càng nồng đậm. Gần tới ngày sinh Khổng Tử, Giáng Sinh, Tết Nguyên Đán, cửa hàng mắt kính của Trần Lâm có nhiều hoạt động khuyến mãi.
32 Vốn định 4 người sẽ ăn cơm trong đêm an lành, nhưng việc dời trụ sở công ty về Bắc Kinh lại đột xuất phát sinh khó khăn, buộc phải có người quay về Bắc Kinh giải quyết.
33 Trần Lâm tuy đã sớm lên giường như chưa ngủ. Mở chiếc đèn bàn mỏng manh trên đầu giường, cậu minh tưởng cuộn mình trong ổ chăn. Đêm nay Tống Đình Phàm không ăn cơm cùng bọn họ, cậu thật sự không cảm giác gì sao?Thiếu một người luôn ngồi bên cạnh, vì mình mà từ lạnh nhạt lại trở nên ấm áp, có thể không có cảm giác sao? Thiếu một người luôn có thể bất động thanh sắc nhưng triệt để hiểu mình, có thể không có cảm giác sao? Thiếu một người lúc nào cũng như lơ đãng gắp đồ ăn mình ưa thích vào bát mình, có thể không có cảm giác sao?Là, việc này Trần Lâm cũng tự làm được, nhưng luôn luôn có một người chiếu cố mình như vậy, Trần Lâm thế nào lại không có cảm giác?Làm việc bình thường, nghỉ ngơi bình thường, nhưng đến giờ này còn chưa thể tiến vào mộng đẹp.
34 – “A…”. Lời lẽ kinh ngạc của Trần Lâm đã tiêu thất ở hai cánh môi đang chạm vào nhauTống Đình Phàm không cho Trần Lâm có thời gian thích ứng như trước, mà trực tiếp đem đầu lưỡi mình dò xét trong miệng Trần Lâm.
35 Tống Đình Phàm không vén chăn trên người Trần Lâm lên mà trực tiếp phủ lên người mình. Hắn, không muốn Trần Lâm lại bị lạnh, thân thể hắn cố nhiên ấm áp, sức khỏe cũng không saiHai tay mò mẫm trên da thịt Trần Lâm, từ dưới mà lên vuốt ve không sót chỗ nào, thong thả mà nhu thuận.
36 – “Trần Lâm, ôm anh, dùng hai tay ôm anh…. ”. Tống Đình Phàm dán vào tai Trần Lâm uyển chuyển ra lệnhTrần Lâm không nhiều lời, cậu cũng muốn ôm người trên thân, cho dù xấu hổ cùng quẫn, cậu, cũng là nguyện ý.
37 Hôm sau, Trần Lâm bị sức nóng đánh thức, cậu cảm giác da thịt mình đều khô nóng. Mở to mắt, nhìn người trước mặt, trong nháy máy, kí ức đêm qua lại trở về nguyên vẹn, sáng sớm mà Trần Lâm đã đỏ mặt.
38 Khi đồng hồ chỉ 8h30, nhân viên đã có mặt đông đủ tại cửa hàng. Những người này sẽ không bao giờ đến quá sớm vì họ biết Trần Lâm cũng sống tại đây, nếu họ đến quá sớm, có lẽ cũng không tiện.
39 Tuy quan hệ của Trần Lâm và Tống Định Phàm đã được xác định, nhưng cũng không vì thế mà biến đổi như keo như sơn. Trừ bỏ những hiểu biết cùng thân mật khi bên nhau, hai người khi xa cũng không làm những chuyện lãng mạn thường có của tình nhân.
40 Sau khi Trương Bá Quang đi về, có thể nói hắn cũng không hỏi gì thêm. Trần Lâm đã nghĩ, nếu hôm nay Quang ca hỏi, cậu sẽ trả lời; nếu hắn không hỏi; cậu cũng không chủ động nói ra.