1 Lời của tác giả:
Chào các em, nếu em nào đã từng đọc truyện của chị, thì sẽ biết chị chuyên viết về thể loại ngôn tình hắc bang hiện đại.
Vì có nhiều em đọc giả yêu cầu chị viết theo thể loại cổ đại, nên chị đã ra quyết định thử viết một quyển truyện ngôn tình cổ đại.
2 "Đing. . . . . . Đing. . . . . . . . Đing. . . . . . . "
Đột nhiên bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng chuông đồng, khơi dậy sự chú ý của Chiêu Dương.
3 Hạ Xuyên chạy nhanh tới dìu Lão thái gia bước theo sau Hạ Trung, vừa đi ngang qua Hạ Tuyết liền lườm cô bằng ánh mắt chán ghét.
Chiêu Dương không hề tỏ ra sợ sệt trừng mắt nhìn thẳng vào Hạ Xuyên, đừng nghĩ Chiêu Dương ta dễ bị người khác bắt nạt.
4 Chiêu Dương kịp thời thu về thân thủ của mình, để mặc chiếc khăn tay bay theo làn gió, vừa vặn bay đến trước mặt của Nhậm Thái Tuấn.
Hắn vươn tay đón lấy chiếc khăn tay, đóa hoa Lan màu tím cùng với hai chữ Hạ Tuyết thật dịu dàng sóng động thiêu trên chiếc khăn trắng mềm mại khơi dậy sự hứng thú trong lòng hắn.
5 Trong lúc Nhậm Thái Tuấn còn đang nhìn cô, đám thuộc hạ của hắn đã thành công giết chết bọn hắc y.
-Tướng Quân, bọn phản tắc đã chết, trên người họ thuộc hạ tìm thấy lệnh bài của Hội Hồng Anh.
6 Hắn bước ngang qua người Hạ Tuyết, ánh mắt ngạo mạn không hề nhìn lấy cô một cái.
Hạ Thái Quân nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn vào Quý công công bà liền ân cần lên tiếng.
7 Lão Thái gia nhìn Hạ Trung, hai người tỏ ra vô cùng khó xử dù sao Nhậm Thái Tuấn và Hạ Tuyết cũng chưa thành thân.
- Được!
Cứ theo ý của Thuận Thân Vương.
8 Nhìn vào ánh mắt uy quyền của Nhậm Thái Tuấn khi nói ra lời này, trong lòng Chiêu Dương hiện lên chút đắn đo nhưng ngoài mặt văn giữ lập trường của mình.
9 Đột nhiên Chiêu Dương liếc sang hai tên thuộc hạ thân cận của Nhậm Thái Tuấn, để đạt được chiến thắng lần này Nhậm Thái Tuấn đã phải đánh đổi hàng trăm binh sĩ và cả hai tên thuộc hạ thân cận này, chưa tính đến chuyện bị trọng thương.
10 Chiêu Dương cúi đầu lẫn tránh ánh mắt của hắn, bàn tay vô ý vẫn nắm chặt bàn tay rộng lớn của Nhậm Thái Tuấn.
Trong lúc này Hạ Quyên đang ẩn mình sau bức tường ngoài hậu viên, ánh mắt độc ác nhìn vào Nhậm Thái Tuấn và Chiêu Dương đang có cử chỉ thân mật trước mặt đám thuộc hạ.
11 Chỉ trong vòng vài canh giờ ngắn ngủi, xe ngựa chợt đừng lại trước một khu doanh trại hùng vĩ.
Bức màn ngăn cửa toa xe ngựa được Trương Vinh thận trọng vén lên.
12 Nhậm Thái Tuấn ngẩn cao đầu, gương mặt vô cảm nhìn Quý công công.
- Nhậm Tướng Quân, Hoàng thượng sai nô tài đến đây để tuyên thánh chỉ.
Quý công công cung kính nhìn Nhậm Thái Tuấn nói, tuy nét mặt Quý công công rất hiền lành thái độ lúc nào cũng khép nép, nhưng nếu một ai dám xem thường hay thiếu tôn trọng đến ông thì Quý công công sẽ có cách từng bước từng bước một khiến Hoàng thượng nghi kị người đó.
13 Trương Vệ bước tới kéo Lạc Niệm về phía sau, nháy mắt ý bảo trước mặt Vương Gia, Lạc Niệm không được vô lễ.
- Lời nguyền của Truy Hồn Kiếm chính là, một khi máu của nàng và ta hoà lẫn vào Truy Hồn Kiếm, thì đời đời kiếp kiếp, hai chúng ta phải ở bên nhau không được chia lìa.
14 Chiêu Dương nhìn thấy một đám vô dụng sợ chết, trong lòng khinh thường.
- CMN!
Làm bổn cô nương thật mất hứng.
Chiêu Dương thầm mắng một câu, rồi đặt Truy Hồn Kiếm trở về vỏ kiếm.
15 Chiêu Dương ngỡ ngàng với hành động ngang tàng của Nhậm Thái Tuấn, nàng dùng tay chặn trước ngực xô thân thể cường tráng của hắn ra.
Nhậm Thái Tuấn vốn chỉ muốn dùng nụ hôn này để nói cho nàng biết, thân thể này của nàng là thuộc về hắn.
16 Sau khi ái ân xong, Chiêu Dương mệt mỏi nằm trên lồng ngực ấm áp của Nhậm Thái Tuấn.
Chiêu Dương thật không ngờ để đáp ứng nhu cầu sinh lý, phải hao tổn tinh thần đến như vậy.
17 Ngày hôm sau khi Chiêu Dương tỉnh giấc, mới ý thức được mình đang nằm trong lòng Nhậm Thái Tuấn trên toa xe ngựa.
Không biết thân thể này của Hạ Tuyết ra sao, chỉ sau một cuộc hoan ái đã mệt rã người, toàn thân không còn sức lực, ngủ say như chết.
18 Chiêu Dương phi ngựa với tâm trạng sản khoái, ngồi trên lưng ngựa nàng cảm giác mọi thứ xung quanh nàng rất nhỏ bé.
Trước đây nàng là một sát thủ máu lạnh, nắm trong tay sinh mệnh của kẻ khác, cảm giác ngồi trên lưng ngựa tự tay giật dây cương, khống chế một con tuấn mã thật sự thỏa mãn lòng tự kiêu của nàng.
19 Chiêu Dương suy nghĩ một chút đột nhiên lên tiếng.
- Chỉ khi không có người ngoài các người mới có thể gọi ta là chủ nhân, còn những lúc khác thì làm như không quen biết.
20 Chiêu Dương cầm chặt Truy Hồn Kiếm, cô khom tới nói nhỏ vào tai con bạch mã.
- Ngoan, chúng ta phải cứu Nhậm Thái Tuấn.
Nói xong chân Chiêu Dương đạp mạnh vào bụng con ngựa, tay giật dây cương.