1 Tiên sơn nơi phương Bắc, quanh năm mờ mịt khói sương. Mây mù lượn lờ, không thể thấy rõ ràng cảnh đẹp hùng vĩ, rất xứng danh Tiên sơn. Mây mù sa xuống những tảng đá lớn đủ loại hình dáng kì lạ cao ngất che trời, vách đá không một ngọn cỏ, hoàn toàn không có dấu vết của chim bay cá nhảy, không có bóng dáng của một người, hoàn toàn không một ai biết trong mây mù phía trên núi có một cái động trời.
2 Dễ chịu… ấm áp…Một luồng khí ấm áp tràn vào cơ thể, Tô Dung Nhi tuy ý thức còn mơ hồ nhưng nhanh chóng thanh tỉnh. Choáng váng đầu óc, nàng chậm rãi mở mắt…Đầu tiên, dội vào đôi mắt xinh đẹp của nàng là một trang nam tử mang gương mặt lãnh khốc, khí thế bức người.
3 Đoàn Ngự Thạch trầm mặc nhìn nàng trong chốc lát, không biết nên hỏi cái gì, thuận tay đem áo khoác lên người nàng. “Mặc vào đi. ”Hắn quay người sang hướng khác cố ý tránh nàng, trong lòng nghĩ hắn tướng mạo hung ác, hơn nữa thêm vết sẹo trên trán, thật dễ dàng làm người ta hoảng sợ.
4 Cảnh xuân tươi đẹp, sinh ý dạt dào. Xác nhận nàng đã bình phục, có thể tự do đi lại, Đoàn Ngự Thạch bắt đầu xuất phát rời động, chuẩn bị đưa nàng vào trong thành và chính mình cũng hồi doanh trại.
5 “Người ta nói thật mà, nếu có chút giả dối sẽ bị sét đánh chết không được tử tế!” Nàng biểu tình, uỷ khuất nhìn hắn, hắn trừng mắt cơ hồ muốn phun hoả, nhưng nàng cũng không thèm thoái nhượng đâu.
6 Băng một tiếng, hắn nghe được trong lòng chính mình không giữ được bình tĩnh mà lên tiếng: “Ta đếm đến mười, nếu cô nương không giải quyết xong, ta lập tức chạy lấy người.
7 “Ngươi mới vô tâm, ta làm mặt nạ cho ngươi không phải để ngươi giả làm phụ thân ta, mau gỡ mặt nạ xuống, Linh Nhi!”Lão phụ thân thở dài đến mức khoa trương, nhưng khi quay tròn một vòng thì lại biến thành một thiếu nữ thanh tú, khuôn mặt như đoá hoa sen hé nở trên mặt nước.
8 Đoàn Ngự Thạch là cái tên uy chấn bát phương, là cái tên mà các tộc đối địch ở phương Bắc phải kiêng kỵ, dân chúng Trung Nguyên có thể an cư lạc nghiệp chính là bởi vì có hắn trấn thủ biên quan.
9 “Chúng ta đã thắng trận! Tướng quân hồi doanh!”Hắn đã trở lại!Tô Dung Nhi lòng phấn khởi, nàng rốt cục đã chờ được hắn, binh lính vui mừng khôn xiết hướng đến cửa thành hò reo, nàng cũng tiến lên gia nhập, khẩn cấp muốn thấy nam nhân trong lòng của nàng.
10 Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong lều của đại tướng quân, đám thuộc hạ thân cận đang lo lắng vây quanh giường. Đoàn Ngự Thạch sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng lúc này lại có thể duy trì tỉnh táo.
11 Tuy rằng chất độc trong cơ thể đã được giải, nhưng Hàn đại phu quy định rằng, đại tướng quân nhất định phải nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng trên giường vài ngày, đại phu mỗi ngày đều sai người đem thức ăn và thuốc đến, nhờ vậy thương thế của Đoàn Ngự Thạch đã nhanh chóng lành hẳn, khi xác định sức khoẻ của tướng quân đã hoàn toàn bình phục như xưa hắn mới đồng ý để tướng quân xuống giường.
12 Sự thật đã rõ ràng rồi, đối phương chắc chắn là thừa dịp hắn mê man để động tay động chân, ai mà dám to gan như thế, dám đem hắn ra để vui đùa!Đột nhiên trong đầu Đoàn Ngự Thạch loé lên một khuôn mặt xinh đẹp.
13 Nàng giương mắt nhìn hắn, bộ dáng cung kính xin chỉ thị: “Tướng quân có gì muốn ra lệnh?!”“Đừng giả vờ, ta có chuyện muốn hỏi!”Hắn muốn biết rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, đương nhiên sẽ không dễ dàng để nàng đi.
14 Rốt cục nàng cũng đã nói ra. Nàng có thể cảm giác được là hai gò má của mình sắp cháy, xấu hổ đến mức không dám ngẩn đầu lên nhìn hắn. Hắn nghe xong rồi sẽ như thế nào? Có bằng lòng lấy nàng hay không?Đừng nghĩ nàng bộ dáng bướng bỉnh, khi gặp được nam nhân mình yêu mến, thì da mặt cũng rất là mỏng.
15 Khi lửa nhiệt tình đã hạ, hắn bề ngoài và tâm vẫn hoàn toàn bất đồng, nàng thì ngây ngốc như nai con lạc bầy, chân như nhũn ra, thân mình đều dựa vào cánh tay sắt cuả hắn, mới có thể không ngã xụi lơ xuống mặt đất.
16 Muốn nàng đi ư??? Còn lâu nha!!! Đánh chết nàng cũng không rời hắn. >”Biết nàng giả thành tiểu quân y xen lẫn vào đám binh lính, Đoàn Ngự Thạch cũng không thể bắt nàng rời đi, đành phải nghĩ biện pháp khác.
17 Chẳng qua chỉ là sờ soạng mặt của nàng một chút thôi, mà đã thẹn thùng đến như vậy rồi, khi xưa nào có như vậy. “Này, thân thể này làm như thế nào vậy?” Đoàn Ngự Thạch nắm cánh tay của nàng, kéo ống tay áo lên, nhẹ nhàng vuốt ve, hắn nghĩ nàng làm một gương mặt và thân hình béo như thế, mà cánh tay lại mảnh khảnh thế này, thật là phí công.
18 Giờ ngọ, binh lính trong doanh chấm dứt thao luyện, vũ khí chất chồng thành một khối, có người đang ngồm ngoàm ăn, kẻ khác thì đang so lực cánh tay, tiếng nói chuyện vang to khắp cả trời đất.
19 Nàng mắng thầm hắn trong lòng vài lần, chân cũng đành đi đến doanh thuốc, chén thuốc mặc dù đã vỡ, nhưng trong nồi vẫn còn nhiều thuốc, chỉ cần đun lại là có một chén khác.
20 Tầm mắt hắn nhìn xa xăm, nhớ lại chuyện năm xưa…. “Lúc ấy ta chỉ là một gã thuộc hạ bên cạnh tướng quân, ta có một vị hôn thê ở kinh thành, nhưng bởi vì hàng năm ta đều ở trong doanh trại rất ít khi hồi hương, cho nên luôn làm cho nàng ấy phải chờ đợi trong kinh thành.