41
Bọn họ đi đến bờ biển.
Từng căn nhà ven đường đều theo kiến trúc Châu Âu. Tường ngoài trắng tinh nhuộm những đốm vàng năm tháng, lại bị cành lá thường xuân xanh ngắt che phủ.
42 Lồng sắt nhỏ bé chật chội, Ninh Phi co quắp cuộn thành một khối, khó chịu vô cùng. Trên hàng rào đều là gai nhọn chằng chịt, đâm vào đầu vào thân thể, máu tươi đầm đìa kèm theo đau đớn như cắt rời.
43 Quản Kỳ cũng không tận lực ngược đãi tù nhân của mình. Bà ta sắp xếp cho người đưa cơm, ba bữa đầy đủ. Tuy rằng giá trị dinh dưỡng không cao, nhưng tốt xấu cũng có thể lấp đầy bụng.
44 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Phi nhớ tới bản thân thời niên thiếu vừa ra khỏi làng chài, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đêm thành phố Hải Hà.
45
Trong toàn cảnh tinh thần, trời cao mây mỏng, ánh dương chan hòa.
Pheromone của Ninh Phi mất đi ngăn trở trong hiện thực, trở nên nồng đậm chưa từng có.
46 Nụ hôn lúc này pha lẫn nhiều hơn thành phần tình dục. Nước bọt hòa trộn vào nhau, như muốn khuấy đảo linh hồn trong những va chạm triền miên. Ninh Phi thở dốc trong môi lưỡi y, hơi thở phả lên da thịt, xúc cảm ấm áp khiến người ta run rẩy liên tục truyền vào tâm trí.
47
Đưa ý thức của Ninh Phi trở về, Thành Dương cũng quay về hiện thực.
Nhà giam tối đen chỉ có một đốm sáng xanh lục, chiếu sáng một góc nhỏ. Mèo đen ngửa bụng lên, bốn cái đệm thịt vung vẩy giữa không trung, muốn bắt được con đom đóm kia (1).
48
Kế hoạch thay đổi một trời một vực với dự tính.
Thành Dương bắt đầu cảm kích đoạn đường ngầm này tối đen như mực —— cho dù có màn hình giám sát, cũng khó mà bắt được dấu vết hành động của bọn họ.
49
Bọn họ chia ra hai hướng.
Đường ngầm vẫn tối đen, lại chẳng có Ninh Phi dẫn đường giúp y. May sao bên cạnh Thành Dương còn bốn lính gác bị khống chế, có thể giúp phán đoán phương hướng.
50
Thời điểm cửa mở, Ninh Phi lập tức lao ra ngoài.
Có lẽ bởi Thành Dương hấp dẫn phần lớn sức chiến đấu, sau cánh cửa chỉ có hai kẻ địch, không phải là lính gác.