221 Lúc này, Triệu Nguyệt bước nhanh vào lều trại, nhẹ giọng bẩm báo Lí Vị Ương: "Tiểu thư, lão gia vừa rồi phái người đến báo, mời tiểu thư qua xem. "Lí Vị Ương cười rộ lên, lập tức nhìn về phía Quách Trừng đang ở bên cạnh, mở miệng nói: "Tam ca, muội đi gặp phụ thân trước, sẽ nhanh trở về.
222 Lí Vị Ương cưỡi tiểu bạch mã đi theo sau Nguyên Liệt, chậm rãi hướng về phía thảo nguyên, tiếng lễ hiến tế kia dần dần biến mất trong thảo nguyên thoáng đãng.
223 Tất cả các tiểu thư đi đến bên ngoài lều trại Quách gia, Bùi Bảo Nhi vô cùng nóng vội, dẫn đầu mọi người tiến về phía trước. Các tiểu thư đi phía sau, trên mặt lộ ra ba phần kinh ngạc, có hai người khe khẽ nói nhỏ với nhau: "Ai, ngươi xem Bùi Bảo Nhi kia, cũng giống như chúng đều quan tâm tới Quách tiểu thư, thực là một tấm chân tình.
224 Lí Vị Ương suy nghĩ cẩn thận, lập tức nói: "Ta muốn đi xem tình hình bên ngoài. " Nguyên Liệt không đồng ý, lắc lắc đầu: "Thái y đã nói nàng nhiễm phong hàn, sức khỏe còn chưa tốt, phải tĩnh dưỡng thật tốt trong này, chẳng lẽ nàng còn muốn chạy ra bên ngoài sao? Không được!" Hắn vừa nói như vậy, Lí Vị Ương đã đứng lên rồi.
225 Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, A Lệ công chúa một mình đứng trước lều trại, phía sau nàng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, thanh âm kia rất nhẹ, lại rất ôn nhu, từng bước từng bước như tiến vào trong lòng A Lệ công chúa.
226 Nạp Lan Tuyết vội vã rời đi, làm người Quách gia không hiểu chuyện này là như thế nào, ánh mắt Quách phu nhân dừng trên khuôn mặt Giang thị cùng Trần thị, hai nàng dâu cũng đều lộ ra vẻ mặt không rõ chân tướng.
227 Lí Vị Ương nhìn Nạp Lan Tuyết, nhẹ giọng nói: "Nạp Lan cô nương, chúng ta có thể gặp nhau ở Thanh Châu, đây cũng là duyên phận, không biết cô nương có thể dời bước, cùng ta nói chuyện được không?" Nạp Lan Tuyết yên lặng nhìn Lí Vị Ương, dưới ánh trăng, khuôn mặt thiếu nữ này thanh lệ, một đôi con ngươi cổ tỉnh rạng rỡ lóe quang hoa, trên mặt của nàng không có chút nào giả bộ, chỉ có một vẻ mặt bình tĩnh.
228 Đúng lúc này, Triệu Nguyệt đẩy cửa tiến vào, mỉm cười nói: "Tiểu thư, đã đến giờ dùng bữa. " Lí Vị Ương liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt, biết là Triệu Nguyệt lo lắng khi nàng ở cùng một chỗ với Tĩnh Vương Nguyên Anh nên mới tiến vào, không khỏi lắc đầu bật cười, nha đầu này, thật sự là càng ngày càng lớn mật.
229 Trong đại sảnh Quách phủ, toàn bộ tỳ nữ khoanh tay đứng một chỗ, miệng ngậm như hến, toàn bộ chủ nhân đều lẳng lặng ngồi, sắc mặt mọi người chưa bao có vẻ ngưng trọng như vậy.
230 Lí Vị Ương nhìn về phía Quách Đạo, ánh mắt tĩnh như sương lạnh, nói: "Ngũ ca, hiện tại xảy ra sự việc này, Ngũ ca thấy bây giờ nên làm cái gì đây?" Quách Đạo nhìn chằm chằm đối phương, Lí Vị Ương gương mặt trắng thuần, đồng tử trong mắt sâu thẳm, không hề chớp mắt nhìn hắn, trong ánh mắt ẩn ẩn có chút chờ mong.
231 Mọi người vội vàng chạy tới hậu viện, vừa đi vào chợt nghe thấy một tiếng kêu khóc thảm thiết, lập tức nhìn thấy một nữ tử tóc tai bù xù từ trong hỉ phòng chạy ra.
232 Phán quyết về Bùi Huy rất nhanh liền truyền khắp Đại Đô, mọi người vô cùng kinh cũng không khỏi cảm thán, ở đời họa phúc khó liệu, ban đầu Bùi Huy ở trong đám quý công tử nỗ lực trổ hết tài năng, trở thành phò mã, việc này vốn là chuyện vui bậc nhất, nhưng chỉ sau chốc lát, đang êm đẹp bỗng nhiên tân lang trong ngày đại hỉ của mình tự tay bóp chết công chúa và cung nữ bên người nàng, còn rơi vào tình huống say rượu làm ra những chuyện không hay, đã định tội danh mưu sát công chúa, nếu không có Thái tử ở giữa lo lắng chu toàn, Bùi Huy hẳn đã mất mạng.
233 Ngày thứ hai, Quách gia lại có thêm một vị khách. Đúng là người lần trước tỷ võ với Quách Đạo, Trần Hàn Hiên, hắn cùng huynh trưởng Trần Huyền Hoa , mang theo rất nhiều lễ vật đưa đến Quách phủ.
234 Đối với chuyện của Nạp Lan Tuyết, Lí Vị Ương trong lòng đúng là có chút nghi ngờ, Trần Băng Băng gần đây biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng Lí Vị Ương bất luận như thế nào cũng không thể quên được ngày đó đối phương khóc lóc đến tê tâm liệt phế như vậy (đau khổ tột cùng), đối với một người mà nói, đau đớn lại hết nhanh như vậy sao? Không nên trách Lí Vị Ương đa nghi, trên thế gian này hết thảy đều là họa phúc khó liệu, khó phỏng đoán nhất chính là nhân tâm.
235 Đã mười ngày trôi qua, Quách phu nhân trong lòng luôn cảm thấy ngày đêm khó an, Lí Vị Ương thấy vậy, liền đề nghị bà đi đến chùa Phổ Tế tự dâng hương cầu nguyện, Quách phu nhân vui vẻ đồng ý, còn mang theo hai nàng dâu đi cùng.
236 Lí Vị Ương rất nhanh sau đó không còn tâm tư lo lắng đến chuyện của Quách Diễn nữa, bởi vì Quách phu nhân sinh bệnh, hơn nữa lúc này chứng đau đầu lại phát tác nặng hơn, cả ngày nằm trên giường không dậy nổi.
237 Lúc Nạp Lan Tuyết từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Lí Vị Ương cùng Húc Vương Nguyên Liệt đang đứng trong sân, nàng trấn định lại thần sắc, bước đến, giọng nói trầm thấp: "Dù thế nào, ta vẫn phải cám ơn Quách tiểu thư, hôm nay làm tất cả chuyện này vì ta.
238 Quách phu nhân ngồi bên cạnh con trai, từng giọt từng giọt nước mắtrơi trên khuôn mặt của hắn, Lí Vị Ương đứng bên cạnh trầm mặc, trong lòng có chút hối hận, nếu lúc trước để Nguyên Liệt giữ lại nhân sâm ngàn năm, thì tính mệnh Quách Diễn lúc này sẽ không gặp nguy hiểm.
239 Lý Vị Ương đang đọc sách trong sân viện, Diệp Liên tiến vào bẩm báo: "Tiểu thư, A Lệ công chúa đến. " Lời của nàng còn chưa dứt, Lý Vị Ương đã nhìn thấy bóng người mặc quần áo màu đỏ bước vào, làm cả sân viện nhất thời như được chiếu sáng.
240 Editor: Maianh8895 Phủ đệ Quách gia sắc màu rực rỡ, tiếng người ồn ào, lúc này xe ngựa Tấn Vương đang hướng Quách gia chạy tới, hắn vừa từ trong cung đi ra, muốn đến Quách gia chúc thọ Trần Lưu công chúa.