21 Tịch Nhan lo lắng trong phòng quá sáng sẽ làm Hạ Dạ Bạch khó ngủ, vì thế toàn bộ căn phòng chỉ có duy nhất một ngọn nến đặt cạnh giường. Mỗi lần ánh nến lay động, đóa tuyết liên trên ngân bạch mặt nạ như khẽ rung rinh, mờ mờ ảo ảo, tựa hồ đang từng chút từng chút một bừng nở.
22 Ngày mới nắng lên, ánh dương rạng rỡ, bầu trời quang đãng không mây, hàng trúc xanh biếc rì rào trong nắng sớm. Nháy mắt đã tới ngày hồi môn. Buổi sáng tinh mơ, Tịch Nhan còn đang thả hồn trong mộng đẹp lại bị Hạ Dạ Bạch đánh thức.
23 Nước Lưu Ly nằm ven vùng cương vực Đông Xuyên Hồng thuộc trung và thượng du sông Hoàng Hà(1). Phía thượng du là nơi sinh sống của các dân tộc thiểu số theo hình thức du mục dọc các đồng cỏ và nguồn nước.
24 “Nhan Nhan, không phải ta cố ý. ”Hạ Dạ Bạch khóc rất đáng thương, dường như con khỉ kia là do hắn giết không bằng. “Đừng nghe hắn nói bậy, hắn đang gạt ngươi đấy.
25 “Chỉ là dân đen mà cũng dám xúc phạm người của hoàng thất. ”Ánh mắt lạnh lùng, năm ngón tay khẽ động, sắc mặt gã nam nhân đã xám ngắt, hắn há mồm thè lưỡi, hô hấp ngày càng mỏng manh.
26 Đường Đông là ngã ba giao thoa của các con đường từ bốn phương tám hướng đổ về, từ nơi này đi đến mọi cổng thành đều được, đây cũng là nơi náo nhiệt và phồn hoa nhất thành Triều Dương.
27 Đúng lúc đó, không khí như ngưng tụ thành băng, rõ ràng là mặt trời tháng tư chiếu rọi nhưng lại làm người ta có cảm giác rùng mình. Tấm lụa đỏ trên đôi sư tử oai phong đón gió bay lên như tinh kỳ phấp phới, khiến người ta cảm nhận được sát khí nơi sa trường.
28 Thân là đệ nhất gia tộc ở nước Lưu Ly gần mười năm, Tướng phủ khoác lên mình nét giàu sang quyền quý khó nơi nào sánh kịp, người hầu kẻ hạ nhiều không đếm xuể.
29 Cánh tay trắng muốt thon dài vung lên, ngay lập tức một đoàn gia đinh ào ào chạy tới, vây quanh đám người của Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch. “Nhan Nhan. ”Hạ Dạ Bạch gọi một tiếng, hoảng sợ rúc vào lòng Tịch Nhan, cả người hắn run bần bật, hai tay ôm eo nàng, đầu vùi vào ngực nàng, liên tục cọ qua cọ lại, thế nhưng dưới lớp mặt kia, ánh mắt hắn như cố ý thăm dò rồi vụng trộm ngưỡng mộ, chẳng hề có lấy một chút sợ hãi nào, đáy mắt còn lóe lên nét cười giảo hoạt y hệt con hồ ly.
30 “Một lần đánh vào mặt thưởng mười ngân lượng, tỷ tỷ cố tình muốn hủy gương mặt của muội ư?”Nụ cười kiều diễm của Tịch Nhan như một loại độc dược trí mạng, mà thái độ lại lạnh nhạt, thong dong, không hề có chút hoảng sợ.
31 Thư phòng của Mạc Ngôn An nằm trên một cái sân nhỏ ở trung tâm Tướng phủ. Cuối xuân đầu hạ, cây cối sum xuê tươi tốt, cỏ cây nhuộm một màu xanh mướt. Từng cơn gió nhẹ mơn man qua kẽ lá phát ra tiếng kêu xào xạc, khung cảnh tươi đẹp và yên bình vô cùng.
32 Mạc Ngôn An ngồi trên ghế chủ vị, trong tay là một tách trà, từ bàn tay bị Tịch Nhan kìm chặt ban nãy chợt nổi lên cảm giác đau buốt khiến đôi mày rậm của của ông nhíu chặt lại.
33 Tịch Nhan cắn chặt răng, đồng thời hít sâu một hơi, sau đó quỳ xuống trước mặt Mạc Ngôn An. “Mạc Tịch Nhan, con đang làm gì vậy?”Sắc mặt Mạc Ngôn An lập tức thay đổi, cho dù đã từng đối mặt với biết bao phong ba bão táp trên quan trường cũng như trên chiến trường, nhưng chỉ một hành động này của Tịch Nhan lại làm ông hoàn toàn không hiểu, trong lòng mơ hồ sinh ra cảm giác bất an.
34 “Nếu hôm nay Vương phi không mở lời, thần cũng không tin Tướng phủ lại có một đám nô tài như vậy, ngay cả Vương gia Vương phi về nhà cũng chẳng nhận ra, lại còn dám động thủ.
35 Lúc đoàn người đến Thính Vũ lâu cũng đã gần trưa. Tịch Nhan và Hạ Dạ Bạch mới ngồi xuống chưa lâu, vừa uống một ngụm trà, hắn đã ôm cái bụng rỗng không kêu đói.
36 Mây đỏ giăng khắp trời như muôn đốm lửa đang cháy, hắt tia sáng vàng óng lên mặt đất. Toàn bộ Thính Vũ Lâu được bao trùm trong quầng sáng sặc sỡ như đóa hoa nở rộ, trông chói mắt nhưng cũng vô cùng ấm áp.
37 Ánh trăng mông lung tỏa ra vầng sáng dịu nhẹ, những vì sao thi nhau sáng lấp lánh trên bầu trời, đây là một khung cảnh trong lành thánh khiết mà ở xã hội hiện đại chẳng bao giờ có được.
38 Trời hửng sáng, những tia nắng ban mai còn chưa ló dạng, bọn người hầu của phủ Tể tướng đã phải dậy sớm hơn bình thường để tưới nước, quét dọn, lau bàn, chỉ hận không thể tân trang lại cả phủ.
39 Khắp nơi bắt đầu lên đèn, những chiếc đèn lồng cung đình bằng ngọc lưu ly treo cao tít. Trên trời, vầng trăng tỏa ra ánh sáng tù mù cô độc, xung quanh là các vì sao sáng rực, những cành cây trong đình viện cũng được buộc lại bằng lụa đỏ, đèn lồng màu đỏ cũng được treo thật cao, toàn bộ đình viện sáng rỡ như ban ngày.
40 “Vi thần thỉnh an Tứ Hoàng Tử. ”Mạc Ngôn An vừa nhìn thấy Hạ Thiên Thần liền đứng lên khỏi vị trí, nhanh chóng đến trước mặt hắn. Đúng là quân thần có khác, lễ nghi tiết giáo gì đó bây giờ phô ra hết.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 10