21 “A. . . . ” Phong Tình biếng nhác đánh một cái ngáp, nhìn chung quanh. Sáng sớm còn đang ngủ say, bỗng nhiên bên vành tai truyền đến tiếng hô như tiếng sấm, nội dung là gọi các học sinh lập tức đến sân thể dục tập hợp.
22 Đoàn người đi ra từ công đoàn lính đánh thuê, giữa đường. . . Ộc ộc ộc. “Ta đói bụng. . . ” Quýnh Diệp che cái bụng ộc ộc kêu đói. Mọi người ngươi nhìn nhìn ta, ta ngó ngó ngươi.
23 “Ân Tiểu Tình Tình. . . Ngươi tới rồi. . . Ngồi đi, ta lập tức xong. . . Hahh. . . . ” Thanh âm An Nhiên bay tới, chen lẫn rên rỉ không chút che giấu.
24 “Đi sao?” Do Hoa hỏi. Phong Tình im lặng, Quýnh Diệp nhíu mày. “Đi thôi. ” Thật lâu sau, Quýnh Diệp mới than. “Nói thế nào cũng là đồng bạn. ” “Ai. . .
25 Thi đấu bình xét học viện đệ nhất bắt đầu. Đấu trước đều là học viện nhỏ không chút danh tiếng, thật là nhàm chán, mấy học viện tên tuổi như Uriyuri chẳng hạn, đều xuất hiện cuối cùng.
26 Xa trong Rừng rậm sương mù, Shogula đang nghe lời phụ vương dạy bảo bỗng nhiên cảm thấy tim đập dữ dội không thể khống chế, như muốn nhảy ra khỏi ngực.
27 Cưỡi trên người Shogula đang bay lượn, cẩn thận ôm An Nhiên trọng thương, nhìn biển mây mờ mịt, một khắc này, bỗng nhiên cảm thấy thật mù mờ. . . Đi đâu được đây.
28 “Hồn về!” “. . . . . . . . . . . . . . ” “Hắc! Hồn về!” “. . . . . . Ân. . . . Hả?” Gãi gãi đầu, Phong Tình vẻ mặt mờ mịt. “Ngươi hôm nay xảy ra chuyện gì? Cứ ngẩn người, nói chuyện với ngươi, ngươi cũng không thèm để ý.
29 “Người nọ nói ra trấn cứ hướng phía nam đi ba ngày ba đêm là có thể tới một nơi gọi là Vĩnh trấn. ” “Chúng ta đang đi về phía nam sao?” Phong Tình ngẩng đầu nhìn trời.
30 “Không. . . Đừng như vậy!” Cả kinh bật mạnh một cái, Phong Tình giãy giụa mãnh liệt, dùng tới toàn bộ khí lực, làm Shogula cơ hồ không khống chế được.
31 Toàn thân đau nhức. . . Cổ họng đau, thắt lưng đau, mông đau. . . Bị đau đớn thân thể cùng bụng đói ục ục đánh thức, Phong Tình khó chịu rên tiếng tiếng, từ từ mở mắt, đối diện ánh mắt vàng lóng lánh của Shogula, sửng sốt một chút, vội vàng nhắm hai mắt lại.
32 Đói. . . Đói chết, chết đói --- Đói quặn đau dạ dày, Phong Tình mở mạnh hai mắt ra, rên rỉ. “Đói. . . . ” “Đến!” Shogula sớm ở bên cạnh, bưng một chén cháo thịt, hương nóng hôi hổi làm bụng Phong Tình huyên thuyên xướng ca, Shogula đỡ lấy hắn làm hắn ngồi dậy, từng muỗng nhỏ uy hắn.
33 “Shogula. . . ” Phong Tình giật nhẹ ống tay áo Shogula. “Ân? Chuyện gì?” Shogula mở đôi mắt đang thiêm thiếp, nhìn chăm chú hắn. “Ta rất buồn chán, ta muốn cùng An Nhiên đi chơi, ta đi chơi cùng An Nhiên được không? “Buồn chán?” Shogula vươn tay sờ sờ khuôn mặt hắn, khẽ cười.
34 Đám người Shogula cuối cùng không thể đuổi kịp Ericter sớm có chuẩn bị, Ericter thiết lập một cổng ma pháp cách khu rừng vừa ra không xa, Ericter mang Phong Tình vào cổng ma pháp, bản thân cũng đi vào, đám người Shogula còn chưa đuổi kịp, cổng ma pháp đã bị người ở bên kia phá hủy, làm cho bọn họ vô kế khả thi.
35 Eri đã ra ngoài, trái phải không có ai, Phong Tình vội vàng khoác đồ vào, nhìn trái nhìn phải không có ai, liền chạy vội ra ngoài, dọc đường đi nội tâm căng thẳng không ngừng A di đà phật hy vọng sẽ không đụng phải người.
36 Hắn là Phong Tình, năm nay 23 tuổi, ở thế kỷ 21 mình hẳn là 23 tuổi, một ngày nào đó tự dưng xuyên không tới thế giới cổ quái này, ngay cả thân thể cũng không phải của mình, thân thể hiện giờ này hắn không biết rốt cuộc bao nhiêu tuổi, nhìn bộ dạng rất trẻ, coi như cũng 23 đi! Thế kỷ 21, hắn nhiều lắm được coi như thanh tú, mà thân thể hiện giờ này là một đại suy ca yếu đuối, tóc lam, con ngươi lam nhạt, mặt ngọc môi son, đẹp như một yêu tinh, mầm móng tai hoạ.
37 Hai người đi đi 21 ngày, hơn nửa tháng, lương khô trong bao sớm đã ăn hết, bây giờ toàn bộ dựa vào thực vật không bổ dưỡng lại khó ăn kia, may mà thực vật này ở vong linh giới coi như phổ biến, một đường đi tới chỉ cần nhìn thấy có hai loại thực vật này liền lập tức vét sạch mang theo, làm như vậy hai người không hết đồ ăn.
38 “A ---- ân a. . . Nhẹ chút, Rip, ta muốn hỏng rồi. . . A a. . . ” “Chính là nơi đó, ân. . . Nhanh chút nữa. . . Lott nhanh chút nữa. . Nơi đó rất ngứa.
39 “Hay tìm nữ y sư đến đỡ đẻ?” Lott cũng ở một bên giúp nghĩ cách. “Chuyện nam nhân mang thai không thể để người ta biết, đến lúc đó giết chết y sư kia là được.
40 Một phen gây sức ép kinh tâm động phách, bảo bảo sinh sau nhỏ một chút, thân thể yếu một chút, nhưng cuối cùng cũng mẹ tròn con vuông, thật đáng mừng.