1 Sắp tới nửa đêm, hộp đêm KS xa hoa nhất thành phố Hương Đảo lúc này đang tụ tập khách khứa. Ngoài cửa lớn, sáu gã thiếu niên anh tuấn phụ trách đón khách, trên người mặc chiếc áo đuôi tôm kiểu Âu với hai hàng khuy áo hoa lệ, mang bao tay trắng như tuyết, thuần thục đưa tay hướng dẫn xe liên tục chạy tới chạy lui.
2 “Cảnh sát lại đến làm gì?” Trong văn phòng, Mạc Ngữ Phi không vui giương mí mắt lên hỏi thư kí đứng bên cạnh.
“Chỉ nói là hỏi thăm theo thông lệ thôi.
3 Ở bên kia, Mạc Ngữ Phi bận rộn với hội nghị nội bộ tập đoàn cũng không lái xe đến gần nhà Trầm Sở Hãn nữa.
Đến ngày tổ chức hội nghị, Mạc Ngữ Phi đúng giờ đi vào tòa cao ốc làm việc của Mạc thị, bên người theo sát hơn mười vệ sĩ và tùy tùng anh tuấn, hắn một thân áo trắng nhẹ nhàng thu hút ánh mắt của vô số người.
4 Trầm Sở Hãn hôm nay tâm tình vẫn luôn không yên, có loại phiền muộn nói không nên lời, đành phải cố gắng điều chỉnh tâm trạng, ép bản thân chuyên tâm vào công việc.
5 Một giây trước cửa đóng lại trước mắt, một giây sau cảm giác mất mát mãnh liệt tuôn ra trong lòng Mạc Ngữ Phi. Chẳng qua chỉ là người kia đi làm thôi mà, sao lại khó chịu như vậy chứ? Cảm giác rằng, đối với việc Mạc Ngữ Phi đột nhiên xông vào cuộc sống của anh, Trầm Sở Hãn đang cố gắng thích ứng, hơn nữa rất tin tưởng Mạc Ngữ Phi, không có bất kỳ phòng bị nào, hồ ly đa nghi trong khi đối với bản thân cảm thấy bất an sâu sắc lại được người khác tín nhiệm như vậy, trong lòng cũng dâng lên cảm giác khác thường.
6 Ngồi trên xe quay về, sắc mặt Mạc Ngữ Phi vẫn không tốt lắm, khuôn mặt cau có không nói lời nào.
Về đến nhà, Trầm Sở Hãn lập tức tìm một chiếc đinh nhỏ, đóng vào bức tường bên cửa sổ, sau đó cẩn thận treo từng hạt pha lê kia lên, sau khi làm xong anh âm thầm thở nhẹ một hơi.
7 Thẳng đến gần nửa đêm, cơm đã được hâm nóng lần thứ ba.
Trầm Sở Hãn trong phòng khách nghe được trên lầu truyền đến tiếng lạch cạch nhẹ nhàng mở cửa, anh ngẩng đầu, chỉ thấy cửa khẽ động một chút, nghĩ đến Mạc Ngữ Phi hẳn là có đưa đồ vào trong phòng, Trầm Sở Hãn yên tâm.
8 Trong thư phòng, hai anh em đang nhỏ giọng tranh luận.
“Sao anh có thể nhặt hắn ta về nhà! Nhặt cái gì không nhặt, lại nhặt con hồ ly xấu xa kia! Đưa đi! Nhanh đưa đi! Kêu hắn đi ngay!” Trầm Sở Thiên nói liên tục, kích động vung vẩy hai tay.
9 Từ lần đó tưởng như đã thổ lộ tình cảm ở trong thư phòng, cả hai bên đã rõ tình cảm của mình, nhưng phát hiện người đàn ông kia vẫn tiếp tục giống như tảng đá, vẫn là một bộ dáng quân tử quang minh chính đại, phát hồ tình chi hồ lễ [1], điều này làm cho Mạc Ngữ Phi thực sự tức giận… Anh ta rốt cuộc muốn nhẫn đến khi nào! Không sợ nghẹn thành tâm bệnh à!
Trầm Sở Hãn lại mang Mạc Ngữ Phi đi khám bệnh lần nữa, Lãnh Tinh Hồn kiểm tra vết thương ở chân Mạc Ngữ Phi, lần này anh không giúp hắn buộc băng vải vào nữa, “Đã khỏi hẳn rồi.
10 Thấy bọn họ không phải đi nhà hàng lớn, Mạc Ngữ Phi bắt đầu khẽ nhíu mày, lúc hắn phát hiện sau khi quẹo bảy phương tám hướng, nơi đến được lại là một con ngõ nhỏ cách nhà Trầm Sở Hãn không xa, trong lòng Mạc Ngữ Phi cực kỳ không tình nguyện.
11 Nguy cơ bị truy sát trên diện rộng đã giảm bớt, nhưng Mạc Ngữ Phi lại không có ý định ra ngoài, cũng không tỏ ra muốn làm việc, hắn vẫn “ở” trong nhà, mỗi ngày đều tiêu tốn một đống thời gian trên máy tính.
12 Mạc Ngữ Phi là hai bàn tay trắng đi vào nhà Trầm Sở Hãn, bây giờ muốn rời đi, hắn cũng không mang theo thứ gì.
“Anh cũng không cần mang theo gì đâu, chẳng qua chỉ là vật ngoài thân mà thôi.
13 Mùa hè ở Nam bán cầu có rất nhiều du khách tới Úc, trong số đó đương nhiên cũng không thiếu khách đánh bạc, việc kinh doanh sòng bạc gần đây cực kỳ tốt, Mạc Ngữ Phi bận rộn đến độ không kịp nghỉ ngơi, tâm sự lại càng nhiều.
14 Sau đó, Mạc Ngữ Phi vẫn âm thầm tiến hành kế hoạch thu mua cổ phần sòng bạc, song song thực hiện phương thức cưỡng ép và dụ dỗ, mọi chuyện tiến hành xem như thuận lợi.
15 Tập đoàn Holden thuận lợi tiến vào chiếm giữ ngành bài bạc của thành phố Hương Đảo, đồng thời thu mua mấy khách sạn lớn và hộp đêm, thế lực mới nổi dậy này đã không thể bị ngăn cản được nữa, thế lực hắc bang bản địa đành phải liên minh với nhau, hoặc là không can thiệp lẫn nhau.
16 “Không biết nên làm gì đây?” Chiều nay, sau khi ngủ trưa dậy, Mạc Ngữ Phi duỗi dài lưng tựa vào trong sofa, nói với Dịch Thừa Phong đang canh giữ bên cạnh.
17 Miên Miên: Đã để mọi người phải chờ lâu, hồ ly đại ca trở lại đây!:3
Đông Đông: Chân thành xin lỗi các bợn và má Miên vì tới giờ mới gửi chương mới Giao Tập.
18 “A…” Mạc Ngữ Phi sửng sốt, lập tức ngây người, qua một hồi lâu, đại não của hắn mới tiêu hóa được lời Trầm Sở Hãn vừa nói, sau đó hắn lắp ba lắp bắp hỏi: “… Nhưng, vừa rồi tôi nói chúc mừng, anh… anh không phải là nói cảm ơn…”
“Anh nghĩ rằng em đang chúc mừng anh thăng chức.
19 Kiều Ni thấy Mạc Ngữ Phi trở về đi làm, chỉ kêu một câu “Anh sao lại mất tích lâu như vậy”, sau đó cậu liền ngây người, nam hồ ly trước mắt rõ ràng vẫn là tướng mạo ấy, nhưng dường như có thêm một chút gì đó.
20 Sau khi Trầm Sở Thiên đến, Mạc Ngữ Phi bắt đầu suy nghĩ tương lai phải làm thế nào. Tin rằng người nhà họ Trầm chẳng bao lâu sẽ biết hắn lại quay về bên cạnh Trầm Sở Hãn, nếu đã chính thức quyết định ở cùng Trầm Sở Hãn, như vậy, còn tiếp tục ở sòng bạc làm việc được sao? Hắn hiện giờ đã là giám đốc, đương nhiên không giống mấy hạng lưu manh kia, ở bên ngoài cũng là kẻ có thế lực, nhưng, bản chất hắc đạo vĩnh viễn cũng không xóa sạch được.