41
*chỉ quy mô lớn
Một đám người chậm rãi hướng về mục tiêu xuất phát, mặc dù cách bộ lạc không xa, nhưng trên một đường này các thú nhân cùng đi phi thường cảnh giác, có một vài thú nhân trẻ tuổi mang thương tích chủ động đi tuốt đàng trước hoặc rơi ở sau cùng.
42
Ta cũng không hiểu cái tựa đề nói cái gì luôn, mọi người đừng hỏi T^T
Hai người ngọt ngọt ngào ngào trở về nhà, Lâm Thông Bảo ôm nấm vào phòng bếp, Viêm vẫn như cũ ở bên cạnh hỗ trợ, còn Tiểu Lạc, Hắc! Tiểu gia hỏa kia hóa thành hổ hình đang ở cửa phơi nắng ngủ ngon vô cùng, không được nửa ngày là không chịu tỉnh.
43 Vốn tưởng rằng cha mẹ Viêm sẽ ở lại trong tộc vài ngày, ai ngờ ngày hôm sau đã không thấy bóng dáng đâu, Lâm Thông Bảo đứng ở cửa trầm tư suy nghĩ, đây rốt cuộc là dạng cha mẹ thần mã gì lại có thể tiêu sái như thế, phất tay áo một cái không lấy một đám mây, không, là mang đi, Lâm Thông Bảo nhìn thấy thịt khô mấy ngày hôm trước vẫn còn phơi nắng trên sào trúc, hiện tại đã biết mất không còn thấy chút tăm hơi, quả nhiên là một đôi phu phu vô lương a….
44 Một đám người thương lượng liền định ra kế hoạch, cái thú nhân tên Lộ xui xẻo kia bị kéo đi thu hoạch, lần này hắn cơ hồ bôn ba cấp tốc chạy đến đây, vẻ mặt một ít hoảng sợ phảng phất lại bị thương tổn nặng nề.
45 Lúc này trời tờ mờ sáng, Viêm mang theo hai gã Xích Báo tộc trở về Bộ Lạc, về phần những đám người Xà tộc kia, Áo Đức Mạn một tên cũng không buông tha, toàn bộ giết ngay tại chỗ rồi đem chôn.
46 Ngày hôm sau, Lâm Thông Bảo bị trướng đến tỉnh, hắc tuyến mà cảm giác được được cái bụng rắn chắc của thú nhân vẫn gắt gao dán dính vào cái mông của mình, cự vật kia vẫn chôn ở trong thân thể mình, tuy rằng đã mềm đi một ít, nhưng vẫn không thể xem thường, bị chính mình gắt gao hấp thụ, cái loại cảm giác trướng trướng này khiến cho không có người nào có thể bỏ qua được.
47 Hôm nay là ngày đầu tiên của lễ thu hoạch, rất nhiều bộ lạc đều tới tham gia họp chợ, có tộc mèo rừng thân hình nhỏ xinh lại linh hoạt, có ưng tộc mắt thần lợi hại nấu ăn ngon, cũng có hùng tộc thân hình vạm vỡ cường tráng,… Nói chung đều làm cho Lâm Thông Bảo ngạc nhiên không thôi.
48
Lâm Thông Bảo nôn đến thảm thương, vì thế buổi tối hôm nay, Viêm dùng da thú không thấm nước bọc Lâm Thông Bảo lại ở trong mưa to chạy gấp… Khụ, chạy như điên ——
Lan xoa xoa thái dương, vẻ mặt đau đầu mà nhìn hai bệnh nhân trước mắt….
49
Ngày hôm sau, Cao đúng lời mang một ít thức ăn tới, đương nhiên phía sau như cũ vẫn là một cái ăn hàng (tham ăn) —– Khải Đạt.
Ngày kế tiếp, Lâm Thông Bảo hoàn toàn cảm nhận được cái gì kêu là tỉ mỉ chu đáo, cái gì gọi là tỉ mỉ chăm sóc, cái gì gọi là tỉ mỉ quan tâm, còn có cái gì kêu là nước sôi lửa bỏng!
Lâm Thông Bảo yên lặng mà uống xong chén canh gà —– hổn đản a, đây đã là chén thứ ba của ngày hôm nay rồi, rốt cuộc phải uống tới khi nào mới ngưng đây hả!
Cao mỉm cười nói: “Tiểu Bảo, nhất định phải uống cho hết nha, như vậy đối với bảo bối mới tốt.
50
Mấy người Lâm Thông Bảo nhất thời tuyệt vọng, đại môn đã bị phá, hết thảy đường sống cũng không còn.
Nhưng một giây sau, Lâm Thông Bảo trên mặt liền hiện ra thần sắc vui mừng —— Viêm!
“Bên trong nằm xuống!”
“Liệt hỏa bôn đằng!”
Ngay tại nét mặt mấy người Lâm Thông Bảo không còn chút máu, lúc nghĩ rằng mình chết chắc rồi, bọn người Viêm chạy tới!
Một quyền hung hăng giết chết một đầu tri chu to lớn, bọn người Viêm phi nhanh nhằm về phía đại môn —–
“Nằm xuống!” Mắt thấy Viêm thả ra một trận liệt hỏa, Lâm Thông Bảo đè mấy người xuống, tri chu ở cửa bị tạc bay tứ chi tung tóe, nhấc lên sóng lớn đem cả căn phòng đều chấn động.
51 Thú nhân lúc đi săn thường hay bị thương, những vết thương nhẹ thì có thể dựa vào tố chất tự thân của thú nhân sẽ nhanh chóng được chữa khỏi, nhưng nếu nghiêm trọng hơn chút, sẽ tìm đến nhà tế ti chuyên tư trông nom dịch thánh thụ để chữa trị, mà giống cái trừ bỏ thể chất quá yếu ớt muốn cải thiện cơ thể bên ngoài, thì trên cơ bản cũng sẽ không tìm tới đây, bởi vì bộ lạc đối với giống cái rất coi trọng, cho nên hạn chế thấp nhất không cho bọn họ tiếp xúc với nguy hiểm.
52
Ánh mặt trời ấm áp ~ hoa nhi thực yên ắng xinh đẹp ~ điểu nhi xướng ca thiệt hay ~ cỏ xanh trông thực tươi tốt ~ mùa xuân thực sự là thời điểm tốt a ~ (mùa xuân là mùa động dục chăng hí hí)
Mao a! Thời tiết tốt như vậy, hắn cư nhiên chỉ có thể ở nhà! Dựng phu dựng phu! Thật sự là không hay ho mà…
Phải nói từ sau sự kiện tri chu tập kích kia, tuy rằng hắn cùng tiểu bảo bối trong bụng vô sự, nhưng Viêm cùng mấy người khác đều không chịu rời đi hắn nửa bước, tuy rằng hắn cũng biết lần đó bị thương làm cho thú nhân đến nay trong lòng vẫn còn bóng ma, nếu không phải được thánh thụ Đạt Mĩ Lạp Ân cấp lực, hắn thật sự đã treo (chết).
53
Là ai nói, thập cấp cực khổ, loại chuyện sanh con này chính là thập cấp đau! Ta giờ hai tay hai chân mở bành ra!
“Đau ——” Thực TMD đau! Lâm Thông Bảo cảm giác mình như sắp bị xé ra làm hai, bụng như đau đớn như phiên giang đảo hải! Cả người đều đau!
“Tê —— a a a a ——-” Lâm Thông Bảo đau hét lên, cầm lấy chăn bên cạnh cắn xuống, hỗn đản a, rất đau đớn! Viêm! Ta muốn cắn tên chết tiệt đầu sỏ nhà ngươi!
“Hít sâu! Dùng sức! Lại dùng lực!” Lan đỡ đẻ cũng gấp đến đầu đầy mồ hôi, đã nhìn thấy đỉnh đầu của tiểu bảo bối, khả vẫn ra không được, thật sự là vội chết người!
Không cần phải nói cũng biết đây là Lâm Thông Bảo đang sinh bảo bối, khả cố tình thú nhân không cách nào ở bên cạnh hắn, không phải hắn không lo tới, mà là hắn căn bản không có cách nào tới được, bởi vì ngay tại Lâm Thông Bảo phát ra một tiếng hét thảm thì hắn cũng bị Tử một quyền gọn gàng hạ gục.
54 “Nha, thân ái, ngươi tựa như minh nguyệt, chiếu sáng đáy lòng ta, ngươi là người xinh đẹp động lòng người như vậy, giống cái nào so với ngươi đều kém hơn, ta thật sâu bị ngươi mê hoặc! Xin ngươi nhất định phải….
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 30