Nhạc Thiên tự nhận mình chẳng qua chỉ là một thư ký bé nhỏ, hơn nữa còn là người đáng thương bị người yêu nhẫn tâm vứt bỏ, vậy mà ông trời lại muốn trêu chọc cô như thế? Cố tình phân công người đàn ông thay lòng đổi dạ đó làm tổng giám đốc của cô, hại hình tượng thục nữ của cô bị phá hủy toàn bộ, đây là đang nằm mộng sao? Cầu Thiệu Ngôn vì con người yêu kiều trước mắt mà sững sờ, ba năm xa cách, mà nay lại có thể gặp lại, anh không thể phủ nhận chính mình còn nhớ mãi cô không quên, vì con người duyên dáng này mà rung động.