21 Sau khi nghỉ ngơi một đêm, vết sưng ở cổ chân Ôn Liễu Niên giảm đi không ít, vì vậy liền ra sân tắm nắng. Hoa Đường sợ hắn lại cảm lạnh, vì vậy không nói lời nào từ trong phòng lấy ra một cái chăn to nhất trên giường, đem người chặt chẽ bao lại.
22 Phòng ngủ bài trí rất đơn giản, thậm chí so với trong nhà còn đơn giản hơn, chỗ tốt duy nhất chính là rộng rãi sáng sủa không ít, Mộc Thanh Sơn thắp nến, từ trên bàn lấy ra hai cái chén, nói trước, “Ta không biết uống rượu.
23 “Đã xảy ra chuyện gì?” Ôn Liễu Niên hỏi.
“Trương đại bá sáng nay không biết bị cái gì kích thích, đang yên đang lành ở trong phòng mình định tự sát.
24 Ở trước quầy nặn kẹo người người chen chúc, mà phần lớn đều là tiểu oa nhi, cho nên khi Triệu Việt thân cao mã đại đứng ở bên trong, thực sự là khiến cho người ta chú ý.
25 Đêm khuya, người ở hội đèn lồng từ từ tán đi, đoàn người Ôn Liễu Niên cũng cáo biệt với Triệu Việt và Lục Truy, đồng thời nhiệt tình mời sau này tới phủ nha làm khách.
26 “Ta tự mình đi là được rồi. ” Bất thình lình bị ôm, Mộc Thanh Sơn cũng bị sợ hết hồn.
Thượng Vân Trạch đặt hắn xuống dưới đất, cười nói, “Định tự mình leo tường?”
“…” Mộc Thanh Sơn trầm mặc, bởi vì như vậy hình như có chút ngu xuẩn, hơn nữa mình cũng không chắc có thể bò ra ngoài.
27 Câu hỏi của Ôn Liễu Niên cũng không nằm ngoài dự tính của huynh đệ nhà họ Mục —— Chung quy nhìn từ phương diện nào, một môn phái giang hồ xa lạ từ ngàn dặm xa xôi tới giúp quan phủ tiêu diệt thổ phỉ, bản thân mình cũng nghĩ là một chuyện kỳ quặc, huống chi Mục gia trang bình thường cũng không phải lấy chuyện giúp người làm niềm vui.
28 Thuốc nổ đạn pháo mà triều đình phân phối điều đến đã nhập vào kho, Đằng Vân bảo cùng quan phủ cũng đã chuẩn bị xong xuôi, chiến dịch tiêu diệt thổ phỉ sắp bắt đầu, Ôn Liễu Niên hỏi, “Đại đương gia định khi nào xuống núi?”
Lục Truy cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, nói, “Mùng 2 tháng sau, có chuyện gì không?”
“Vậy thì còn có ba ngày.
29 “Trong giang hồ thật sự có cổ độc sao?” Trong phủ nha, Mộc Thanh Sơn hiếu kỳ hỏi.
Thượng Vân Trạch gật đầu, “Có ngược lại là có, nhưng mà cũng không đến mức tà ma như thế.
30 Nghe có người đi vào, Mộc Thanh Sơn mở to mắt có chút gấp gáp, “Nhanh một chút. ”
Thật sự là thập phần không bị cản trở lại không kịp chờ đợi.
Trong nháy mắt ám vệ xoay người biến mất, thuận tiện kéo theo Ôn Liễu Niên.
31 Bởi vì tối hôm qua thật sự quá mệt mỏi, hơn nữa vì duyên cớ ngã bệnh, Ôn Liễu Niên cảm thấy ngủ được rất là kiên định. Triệu Việt ở bên trong thư phòng đi vài vòng cũng không có chuyện gì làm, liền cầm lấy bức họa lúc trước Lục Truy khen ngợi nhìn một lần, cảm thấy …… vẫn là một đống đen thui !
Ôn Liễu Niên ở trong mộng nhỏ giọng ho khan.
32 “Nhưng Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng tùy thời cũng có thể tiến đến phủ nha. ” Ôn Liễu Niên nói.
“Chúng ta tất nhiên sẽ cẩn thận. ” Lục Truy nói, “Nếu là cố ý tránh né, theo lý mà nói sẽ không gặp phải, huống chi người của Mục gia trang cũng không thể vô duyên vô cớ, liền muốn xông vào trong nhà của Thượng bảo chủ.
33 Bên trong khe núi đen thành một mảnh, thỉnh thoảng sẽ có một trận âm phong thổi tới, xuyên qua lá cây kêu xào xạc giống như tiếng lệ quỷ khóc. Triệu Việt liếc nhìn Ôn Liễu Niên vài lần, chỉ thấy hắn vừa đi vừa nhìn chung quanh, không giống như là tới thăm dò, mà giống như là đang cùng một đám văn nhân ra ngoài du ngoạn.
34 Hai đám thổ phỉ kia lúc trước đại khái nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, chính mình cư nhiên sẽ lấy phương thức như vậy giao phong cùng quan phủ. Cung Phát Tân còn tốt hơn một chút, bởi vì chuyến này quan phủ rõ ràng là muốn đối phó Phát Tài môn, tương đối mà nói, Dương Ưng quả thực là ngay cả ruột đều muốn kêu gào, cũng càng thêm nhận định Cung Phát Tân nhất định đã âm thầm quy hàng quan phủ, bằng không sao lại trùng hợp như vậy, chính mình vừa lên núi một chuyến thì vừa vặn đụng phải?
"Đại nhân.
35 Mắt thấy hắn lại có tư thế tiếp tục ngủ, Triệu Việt không thể không nhấc chăn lên, "Mau rời giường !"
Ôn Liễu Niên toàn thân lạnh buốt, lại thật sự rất muốn tiếp tục ngủ, vì thế mơ mơ màng màng ngồi dậy muốn kéo chăn lại, nhìn qua có chút ủy khuất.
36 Sau thời gian một nén nhang, người nhà Diêu Tiểu Bát được đưa đến phủ nha, giống như lời Mộc Thanh Sơn nói, Diêu gia đời đời đều là định cư hương dân như thế, cũng chưa thấy qua cái gì quen mặt, đột nhiên bị đưa đến phủ nha, tất nhiên cũng là khẩn trương vạn phần, nơm nớp lo sợ ngay cả nói một câu cũng không dám nói.
37
Thấy Thượng Vân Trạch giống như là nhận phải đả kích rất lớn, Mộc Thanh Sơn chủ động nói, "Chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi?" Dù sao cũng đã bị lừa rồi, ảo não cũng vô ích, có lẽ giải sầu có thể tốt hơn một chút.
38
Thượng Vân Trạch vẫn luôn cho rằng bản thân mình chính là quân tử.
Nhưng giờ này khắc này, đối mặt chính là người trong lòng vẻ mặt không chút phòng bị, hắn cũng phải cưỡng ép chính mình làm một quân tử.
39 Sắc trời rất nhanh liền tối lại, ba người dựa theo tuyến đường ban ngày, một lần nữa thuận lợi lẻn vào bên trong Hổ Đầu bang, bên trong sơn trại phòng thủ so với lúc trước càng nghiêm mật hơn, không khí cũng càng tiêu sát hơn.
40
Triệu Việt mặt than tiếp nhận bát từ trong tay hắn, "Đa tạ. "
"Là Tả hộ pháp nấu, bên trong bỏ thêm thảo dược. " Ôn Liễu Niên nói, "Tuy nói đại đương gia nội lực cao cường, bất quá không ai biết chướng khí trong cốc đến tột cùng có những gì, vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.