141 Edit: TĐC Beta: hoanguyendinh Hai đội đều không vội. Hai giờ sau, đối phương vẫn như cũ không có động tĩnh gì, Trục Nhật cũng không có ý định nhúc nhích.
142 Không khí giữa Thất Tử và Sở Nhị hiển nhiên có gì đó rất không bình thường, may mà hai người bọn họ xem như biết khắc chế, chưa trình diễn màn sinh tử giác đấu.
143 Edit: TĐC Beta: hoanguyendinh Lúc logout khỏi trò chơi, trời đã sáng. Sở Tiếu Ca vừa tập thể dục trở về. Tiểu Cửu ở trong bếp chuẩn bị điểm tâm. Hỉ Ca tắm xong, bước ra ban công, cầm khăn lông lau tóc, nhìn hộp quà hoa lệ đặt giữa phòng khách.
144 Hai người đi trên đường núi, Hỉ Ca liếc trộm Sở Niệm, rất muốn biết, trong đầu người này rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì. một lát nữa, ôi, vẻ mặt của ông nội, cô cơ hồ có thể đoán trước được luôn.
145 Sở ông nội biết Sở Niệm sao? Người trong cuộc còn mơ hồ nữa là. Kỳ thật, Sở ông nội chỉ biết đến sự tồn tại của đứa cháu trai này mà thôi. Ngày xưa bị đuổi ra khỏi Sở gia, nói không mang oán hận trong lòng là không thể nào.
146 “Ui, không nghĩ đến ngươi còn nhận biết bang phái chúng ta a~” – kiếm khách cười hi hi, bộ dáng ấy khiến nụ cười trên mặt Hỉ Ca càng sâu. “Đương nhiên nha.
147 Kiến thành thật ra là chuyện cực kỳ đơn giản, người chơi chỉ cần có kiến thành lệnh là được. Kế tiếp, cả đám nhàn nhã đứng nhìn hệ thống hiển thị uy lực.
148 Tắt thông tấn khí, Hỉ Ca rất nhanh liền quăng chuyện vừa rồi ra sau đầu. Chuyện không quan trọng thì không cần lãng phí thời gian tự vấn làm gì. Thất Tử dường như cũng đoán ra người vừa gọi đến là ai, nhưng hắn không mở miệng hỏi.
149 Sau khi thành chiến kết thúc, Hỉ Ca không vội rời đi. Hiện giờ mọi người đều hào phóng bỏ ra 150 kim mua pháo hoa trong cửa hàng, chạy vòng quanh thành, cùng nhau phóng pháo hoa suốt một giờ đồng hồ.
150 Hỉ Ca không biết giá trị của thanh thủy thủ, không có nghĩa là những người khác cũng không biết như cô. Hai ông lão nhìn thấy chủy thủ, sắc mặt nhất thời lại thay đổi.
151 Hỉ Ca vào trò chơi liền phát hiện hộp tin của mình đầy ngập tin tức, phần lớn là tin của Cô Tửu, còn có của Phần Thiên. Hỉ Ca đứng ở Thương Lan thành, nhìn cảnh tượng tấp nập trước mặt, có loại cảm giác giống như cô vừa xuyên không.
152 Người tên Khờ Dại mặc dù để lại ấn tượng tốt trong lòng Hỉ Ca nhưng không đặc biệt đến mức khiến cô phải đi truy tìm thân phận của hắn. Hỉ Ca chỉ mở ra bảng tổng hợp thực lực của thuật sĩ, lướt mắt, không nhìn thấy tên Khờ Dại.
153 Editor: Hình như chương này bị mất một đoạn, cuối chương trước và đầu chương này không khớp với nhau. Mình down lại bản convert vẫn thấy thiếu như cũ.
154 “Nếu ta đã không còn là thành viên của Vực Sâu, vậy có câu này muốn tặng cho ngươi. ” – Hỉ Ca đứng trước mặt Phù Đồ, ánh mắt bình tĩnh đảo qua toàn bộ người đang có mặt tại hiện trường – “Phù Đồ, bước chân ra ngoài nhớ cẩn thận, coi chừng bị người ta tẩy bạch sẽ thật khó coi.
155 Hỉ Ca cầm vỉ thuốc trở vào phòng thì thấy A Thất đã ôm gối ôm ngủ mất tiêu. Khóe miệng của hắn khẽ nhếch, giống như đang mơ một giấc mộng đẹp. Hỉ Ca nhẹ nhàng đặt ly nước và vỉ thuốc lên bàn kê ở đầu giường, sau đó cẩn thận khiên một cái ghế lại ngồi kế bên giường.
156 A Thất không có ý định ở lại nhà của Hỉ Ca. Có lẽ hắn lo lắng nửa đêm đang ngủ lại phải phòng ngừa Sở Niệm lén lút chui vào phòng cứa cổ hắn. Tính mạng quan trọng hơn.
157 Chuyện Phù Đồ bị người ta luân bạch, kể ra, thật kinh hoàng. Sự kinh hoàng này không thể hiện ở việc Phù Đồ bị giết như thế nào, mà là chuyện đội ngũ kia đã ra tay ngay trong Vực Sâu thành, bởi vì Phù Đồ chưa từng bước chân ra khỏi thành nửa bước.
158 Cô Tửu cũng đồng thời dừng bước. Tuy nói lúc trước hắn bị người ta đá ra khỏi Vực Sâu, bất quá Cô Tửu không vì vậy mà oán Phần Thiên. Nếu không phải Lam Sắc phát lệnh truy nã Hỉ Ca khắp nơi, Cô Tửu căn bản sẽ không để bụng chuyện này.
159 Cô Tửu thăng đến cấp tông sư đã được một thời gian. Bất quá, đại tông sư là cấp bậc không phải dễ dàng đạt được như vậy. Trước không nói tới người chơi có trong tay phương thuốc cao cấp hay không, riêng yêu cầu điểm thuần thục thôi đã khiến người chơi nhìn mà choáng váng muốn bỏ cuộc rồi.
160 Bốn khỏa đan dược bị Hỉ Ca và Cuồng Vũ phân chia, Cô Tửu chỉ có thể đau khổ mặc người cướp bóc. Loại việc này, gặp nhiều sẽ thành thói quen. Cô Tửu chính là như vậy, đã muốn quen.