41 Vội vàng vận khởi thanh tâm bí quyết khống chế cổ độc, Kỳ Minh Nguyệt hướng hắn lộ ra một tia cười khổ, thanh âm suy yếu mang theo tràn ngập bất đắc dĩ, − " Phụ hoàng, lời nói của Đàm Vô đã ứng nghiệm rồi.
42 "Xem ra phụ hoàng cũng đói bụng. " Liếm liếm môi, Kỳ Minh Nguyệt nhẹ giọng cười hỏi, "Dược cháo mùi vị không tệ, phụ hoàng có muốn cùng dùng bữa?"
Kỳ Hủ Thiên nhẹ nắm hắn khuôn mặt nhỏ nhắn, "mới tỉnh lại liền như vậy, phụ hoàng thật lo lắng Minh nhi lại ngất xỉu đi, còn không hảo hảo dùng bữa.
43 Nàng nhiều lần lưỡng lự, rốt cục vẫn mở miệng.
"Minh Nguyệt biết không, ta xác thực có chuyện phiền lòng, vì vậy cũng lười chú ý đến chuyện ngoài thân.
44 "Phụ hoàng. . . " Kỳ Minh Nguyệt bứt rứt kêu lên, kéo kéo lọn tóc đang vướng trong tay. Y không rõ là bản thân muốn đẩy hắn ra, hay là muốn hắn ôm sát mình hơn nữa.
45 "Ô ô ô. . . Lam là đồ tồi, bỏ mặc Tiểu Ngân ở đây! Các ngươi người xấu, không được động vào ta! Buông ra! Buông ra!" Thứ đang không ngừng dãy dụa trong tay Ảnh Nhất kia quả thực chỉ là một đứa hài tử.
46 Này khẩu huyết mới phun ra, khí lực toàn thân liền giống như bị rút đi, dưới chân một trận hư nhuyễn, mắt thấy sẽ ngã nhào trên đất.
Đúng lúc này, bàn tay đang nắm phụ hoàng bỗng nhiên bị buông lỏng ra, toàn bộ thân thể y rơi vào cái ôm ấp mang theo mùi đàn hương quen thuộc, nhịn xuống cảm giác choáng váng trước mắt, mở mắt ra, chỉ thấy phụ hoàng ánh mắt băng hàn, lại đang nhìn y thì lộ ra nhãn thần thân thiết.
47 “Minh Nguyệt dùng thiên âm cứu tiền bối, tiền bối vì sao cũng không cảm kích ngược lại còn đòi điều kiện mới nguyện cứu trị?” Từ trong lòng ngực Kì Hủ Thiên nhảy xuống đất, Kì Minh Nguyệt đứng ở trước mặt Sở Ngu.
48 Kì Minh Nguyệt tự nhiên biết biến hóa dưới thân mình, tình niệm trong mắt Phụ hoàng như hỏa bàn chước nhân, chặt chẽ chăm chú nhìn vào hắn, nhưng không thấy hành động, mang theo nghi hoặc hắn thấp giọng hỏi một câu: “Phụ hoàng?”
Kì Hủ Thiên hít vào một hơi, cố đè xuống dục niệm trong lòng, nằm đè lên thân mình hắn: “Minh Nhi đừng nhúc nhích”.
49 Diệp Diệu thành.
Trong Hoàng Cung.
Các vị đại thần lâm triều rốt cục có thể nghênh đón vị quân chủ của bọn họ.
Từ sau lúc đi săn, trong cung thủy chung không yên ổn.
50 Từ khi hai người ly biệt, Kì Minh Nguyệt ở trên Lăng Sơn đã không ít thời gian. Thời gian đó Kì Hủ Thiên đã sai người mang tới huyền tranh của hắn, lại không biết dùng phương pháp nào, sai người ở trên đỉnh núi xây dựng lên chỗ ở độc lập của hắn, đồ vật trang trí trong đó, mỗi một thứ đều giống như trong hoàng cung, độc nhất vô nhị.
51 Khe núi mây mù lượn lờ, từng đợt từng đợt tiếng chim hót ở trong rừng vang lên.
Chiếu xuyên qua mấy tầng cây cối khác nhau, những tia nắng mặt trời rơi ở trên người thiếu niên áo xanh.
52 (Đoàn tụ trong chốc lát)
Ban đêm yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng gió thổi đập vào cửa sổ, những hạt mưa phùn rơi đọng lại trên bệ cửa, phát ra thanh âm khe khẽ của những giọt nước mưa rơi xuống.
53 Trên núi chẳng phân biệt ngày đêm, Kì Minh Nguyệt ở trên Lăng Sơn theo Sở Ngu học tập thiên âm tâm pháp, thu đi đông đến, bất giác đã gần ba năm trôi qua, có Hồng Tụ cùng Oánh Nhiên, còn có Tiểu Ngân và Lam hai đứa nhỏ đáng yêu làm bạn, một ngày thật ra trôi qua cũng rất phong phú.
54 Chỉ thấy từ trên xe bước xuống một người tóc đen như mặc thủy, tùy ý buộc lại thả ở sau lưng, tuổi tác xem ra không lớn, mới đến tuổi cập quan, cùng với bộ dáng thong dong lạnh nhạt, khóe miệng chỉ hơi nhếch lên chưa tạo thành nụ cười, vẻ mặt cũng bình thản, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy được ấm áp như ánh nắng mặt trời ngày xuân, không tự chủ được lòng sinh ra ham muốn được thân cận với y.
55 Theo tiếng nói dần nhỏ xuống, đầu ngón tay hắn khẽ vuốt, một chuỗi âm thanh thư hoãn dễ nghe của huyền tranh vang lên, từ cửa sổ bay vang xa ra phía ngoài, giống như bông tuyết theo gió vũ động, phiêu phiêu nhẹ nhàng lọt vào tai người nghe, chỉ cảm thấy thư thái dễ nghe nói không lên lời, liền ngay cả người qua đường cũng phải dừng chân lại, ngẩng đầu hướng về phía vọng lâu các nhìn lại, chỉ thấy từ cửa sổ phía trên tung bay trong gió lộ ra một vài lọn tóc đen, ở giữa trời chiều càng mang vẻ mị hoặc, khiến người ta không khỏi thêm vài phần mơ tưởng xa xôi.
56 Trong bóng đêm, ấm hương quanh quẩn, hương nhiệt khí kia càng làm cảm nhận rõ hơn cảm giác ở trong tay, ôn nhuyễn câu nhân, khiến cho lòng người say, theo Diễm Thanh đi vào phòng, hắn cũng không buông tay Kì Minh Nguyệt ra.
57 Kì Minh Nguyệt không chút nào kháng cự mặc hắn gắt gao đem chính mình ôm ở trước ngực, không nhìn thấy Phụ hoàng đang đi về hướng nào, cảnh vật vụt qua, gió thổi vù vù bên tai, tuyết bay tán loạn, rơi xuống ở trên người cả hai, hắn cũng không hề cảm thấy lạnh chút nào, cơ thể ấm áp của Phụ hoàng áp chặt cùng với mình, mùi đàn hương quen thuộc giống như đang bay vào trong lòng, dâng lên trận trận gợn sóng, cánh tay ở bên hông hắn ôm chặt hơn một chút, giống như buông ra một tiếng thở dài, nhẹ giọng khinh hoán một câu: “Phụ hoàng …”
Kì Hủ Thiên không đáp, cởi bỏ xuống mặt nạ lại là sắc mặt âm trầm như trước, động tác dưới chân nhanh như tia chớp, bàn tay đang ở bên hông hắn càng gia tăng thêm chút lực, cảm giác hơi nhói đau làm cho trong mắt Kì Minh Nguyệt tràn ra một chút ý cười, sự bá đạo của Phụ hoàng cùng dục vọng độc chiếm vẫn như cũ không hề thay đổi, vẫn vì thấy hắn cùng người khác thân cận mà nổi giận, nhưng không biết những mặt khác có thay đổi không …
Hai tay đang ôm ở cổ y chậm rãi hạ thấp xuống, mang theo chút ý thăm dò cùng trêu chọc, Kì Hủ Thiên hô hấp có chút thay đổi, cước bộ hơi chậm lại, sắc mặt âm trầm lộ ra vẻ mặt nguy hiểm, trực tiếp dừng lại, đột nhiên đưa hắn ấn sát vào trong lồng ngực, hai người thân hình kề sát, Kì Hủ Thiên nhìn Kì Minh Nguyệt, ánh mắt nóng bỏng, tiếng nói ám ách đông lạnh: “Minh Nhi nếu là chờ không được, Phụ hoàng không ngại ở ngay tại nơi này hảo hảo khiển trách ngươi một phen.
58 Vòng tay quanh cổ Kì Hủ Thiên, Kì Minh Nguyệt vẫn thở dốc không thôi, nghe câu hỏi như vật, hơi hơi nhướn mày: “Chờ khi nào Phụ hoàng cũng thử một chút, sẽ biết ngay thôi.
59 “Phụ hoàng chưa trả lời vấn đề của ta. ” Đưa lưng về phía y, Kì Minh Nguyệt ngâm ở trong nước suối ấm áp, lười biếng vung tay gảy đi nguyệt tiên hoa đang trôi nổi trước người cách đó không xa, động tác không chút để ý, vẻ mặt cũng bình tĩnh như thường, nhưng trong lòng lại không hiểu sao thấy khẩn trương lên, chia cách hồi lâu, thân là đế vương, lại đối mặt với vô số thê thiếp hậu cung phi tần liệu ……
Kì Hủ Thiên từ phía sau ôm lấy hắn, trác hôn đôi môi màu đỏ kia, ngữ thanh nhẹ thoảng nghe không ra cảm xúc: “Trước khi trả lời, trước hãy nói cho Phụ hoàng, Minh Nhi quả thực không hề để ý sao?”
Nhân câu hỏi của hắn mà cau mày lại, Kì Minh Nguyệt khó hiểu hơi hơi nghiêng người lại nhìn: “Phụ hoàng có ý gì?” Hắn là khi nào không thèm để ý, nghĩ đến Phụ hoàng có thể chạm người khác … Mi mắt hạ xuống, đáy mắt xẹt qua ánh sáng u ám, nguyệt tiên hoa ở trong tay bị hắn bóp chặt lại nát vo thành một nắm.
60 Vẫn để nguyên dục vọng dưới thân không rút ra, ôm Kì Minh Nguyệt, Kì Hủ Thiên thương tiếc hạ xuống mấy nụ hôn khẽ: “Phụ hoàng có làm bị thương Minh Nhi? Một lúc nữa trở về tẩm cung, vẫn là nên dùng chút bạch phù mới tốt, Minh Nhi là lần đầu tiên, Phụ hoàng không nên lại muốn ngươi.
Thể loại: Dị Giới, Ngôn Tình, Xuyên Không, Huyền Huyễn
Số chương: 50
Thể loại: Quân Sự, Xuyên Không, Trọng Sinh, Lịch Sử
Số chương: 100