101 Phụ Hoàng! Trình Tử Nghiêu xưng Tôn Chủ là Phụ Hoàng?!!!
Diễm Thanh vì xưng hô vừa rồi của Kì Minh Nguyệt mà cả kinh đứng bật dậy, Viêm Thiến Thiến cũng quả thực không thể tin được điều mình vừa nghe thấy, chỉ có người có địa vị hiển hách nhất trong hoàng tộc mới có thể được xưng hô như thế, mà người có thể gọi người nọ là Phụ Hoàng cũng chí có thể là con nối dõi của người đó, không ai không biết, ở Thương Hách này, có thể được xưng hô như thế lại có thể xưng hô như thế, chỉ có thể là Thương Hách đế cùng với hoàng tử.
102 Từ lúc Diễm Thanh cùng Viêm Thiến biết được thân phận đích thực của Kì Hủ Thiên cùng Kì Minh Nguyệt, đối với việc hai người có được Lan Cẩn liền đã không còn gì phải lo lắng lắm.
103 Thấy mạt tàn khốc trong ánh mắt kia của hắn, vẻ mặt của Lan Cẩn đột nhiên cứng đờ, mị mầu trong mắt thoắt biến mất, vẻ mặt cổ quái nhìn người trước mặt, trong miệng thì thào nói nhỏ một câu: “Xem ra đã thất bại rồi, không hổ là.
104 Lan Cẩn nhập trang đã được mấy ngày, việc chọn Thủy Nguyệt Công Tử Trình Tử Nghiêu để phò tá đã là việc mỗi người đều biết, nhưng đám nhân sĩ giang hồ trong Vân Hạo Sơn Trang cũng vẫn chưa vì vậy mà tán đi, vẫn còn không ít người ở lại bên trong trang.
105 Trong khu sân sau biệt viện, Diễm Thanh cung kính đứng ở cạnh cửa, hướng vào bên trong cánh cửa bẩm truyền, câu báo đã nói xong hồi lâu, lại vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì.
106 Lăng Hi Các? Kì Minh Nguyệt dừng bước lại, ánh mắt khó hiểu hướng về phía Phạm Hạo, Phạm Hạo còn chưa kịp giải thích liền đã nghe đực bên tai truyền đến tiếng cười lanh, nghe ra trong tiếng cười của Phụ Hoàng có ý khinh thường, Kì Minh Nguyệt lại càng thấy nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Lăng Hi Các tới? Là ai?”
Phạm Hạo thấy hắn hỏi như vậy hiển nhiên là không biết rõ sự việc năm đó rồi.
107 Thông qua hành lang gấp khúc thông đến tiền thính, liền có thể nhìn thấy thân ảnh của hai người đang đứng đối diện nhau, đứng thẳng bất động, cái bóng của hai người họa thành một vệt dài trên mặt đất.
108 (思:TƯ – sự suy nghĩ, tâm trí, tâm tưởng 归: HỒI – sự quay trở lại)
Mắt thấy hắn chậm rãi đi vào trong phòng, ánh mắt mọi người cũng không tự giác theo sát hắn, trong đôi mắt thùy hạ xuống của Duẫn Dần Ngật oán hận đố kị cùng không cam lòng cuồn cuộn dâng lên, Trình Tử Nghiêu, hảo cho một tên Trình Tử Nghiêu, tuổi còn trẻ như thế, phong tư như thế, nhớ lại năm xưa khi hắn làm bạn người nọ, tuổi cũng không còn trẻ như vậy … Nhưng cuối cùng thì hắn đạt được cái gì? Cho dù Trình Tử Nghiêu có bất phàm như thế nào, xuất chúng như thế nào, nếu y bại dưới tay của hắn, mất đi Lan Cẩn, lấy sự bạc tình của người nọ thì còn có thể lưu y ở bên cạnh người bao lâu?
Hai mắt khẽ nâng, hắn nhìn chăm chú vào người đang đi vào trong phòng, dấu hạ tất cả tâm tư: “Hôm nay có vinh hạnh được diện kiến Thủy Nguyệt công tử nổi tiếng giang hồ, quả thực là không làm cho người ta thất vọng, tại hạ Lăng Hi Các Duẫn Thiên Dật, có gan Thủy Nguyệt công tử cạnh tranh, chỉ mong không làm cho công tử cảm thấy khó xử.
109 Phụ Hoàng? Kì Minh Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu nhìn lại.
Người với mặt nạ màu vàng, tay áo ám màu tím, sắc mặt bình tĩnh đang hướng nơi này đi tới kia đúng là người mà hắn quen thuộc nhất, không biết Phụ Hoàng vì sao lại quay lại nhanh như vậy, Kì Minh Nguyệt dương lên khóe môi nở nụ cười, vẫn chưa quá mức để ý vật mà hắn vừa ăn vào: “Có từng nghe nói qua Tư Hồi? Mới vừa rồi Tử Nghiêu chính là ăn vào vật ấy, tựa hồ như là …”
“Vật kịch độc.
110 Từ trước đó khi nhìn thấy hai người kia ôm nhau nói nhỏ, không hề có chút nào để ý mọi người đang có mặt tại đây, vẫn như thế chẳng coi ai ra gì, sự ôn tồn cùng đối đãi với nhau như thế, khiến Duẫn Thiên Dật liền đã không thể ức chế sự phẫn hận cũng đố niệm trong lòng.
111 Đồ chơi? Ở trong mắt người kia, mình chỉ là đồ chơi mà thôi … Giống như chấp niệm nhiều năm trong nháy mắt bị xẻ thành từng mảnh nhỏ, Duẫn Thiên Dật lúc này không biết cỗ tư vị ở trong lòng kia là giải thoát hay là tuyệt vọng, duy nhất có thể thấy rõ được tựa hồ chỉ có hận ý.
112 Sau giờ ngọ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, gió thổi hiu hiu, tiết trời đã lập xuân, chỉ cần ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy cành chạc trên cây, hàng rào không hề nổi bật nằm trong góc, có vài điểm xanh nhạt lặng lẽ bám trụ, bất tri bất giác có thể nhìn trộm được một chút xuân sắc.
113 Trong căn phòng âm u tịch mịch không hề có bất cứ tiếng vang nào, Kỳ Minh Nguyệt chỉ nghe thấy tiếng bước chân của mình, dừng lại trong gian phòng yên lặng, ánh nắng ngoài chiếu vào giống như phá tan bầu không khi âm u nơi này, bên cạnh bàn có một bóng người thoáng hiện lên trước mặt hắn, đến khi cánh cửa dần dần khép lại thì thân ảnh của người nọ lại tiếp tục rơi vào trong bóng tối.
114 Lúc này thủ vệ trông coi bên ngoài phòng của Doãn Thiên Dật vẫn nghiêm túc canh gác, bỗng nhiên ở trước mặt bọn họ xuất hiện một thân ảnh, còn chưa kịp nhìn rõ thì đã bị một luồng chưởng phong quét đến, bọn họ ngã lăn quay, nằm dưới đất ngẩng đầu lên thì liền nhìn thấy người đứng trước cửa không phải là Ám hoàng thì còn là ai vào đây, mặc dù đã từng nghe nói đến cơn thịnh nộ của Ám hoàng, nhưng lúc này Ám hoàng đứng trước cửa với hơi thở đáng sợ như vậy thì hình như cũng không phải đơn giản chỉ là tức giận.
115 Vẫn ở trong đại sảnh của Vân Hạo sơn trang, giang hồ quần hùng lại một lần nữa tụ tập, sau khi hôi y nhân không rõ lai lịch tập kích vào sơn trang, rồi Doãn Thiên Dật của Lăng Hi Các gây ra trận phân tranh thì có không ít người đã rời khỏi sơn trang, những người lưu lại đều chờ thời hạn ba ngày, không thấy được Lan Cẩn cuối cùng như thế nào thì thật sự làm cho người ta không thể cam tâm, mặc dù không ai dám cùng Thủy Nguyệt công tử hoặc là Ám hoàng tranh chấp Lan Cẩn, nhưng bản thân của Lan Cẩn đại biểu cho tài học, nhất là bảo vật, vì vậy vẫn khiến cho nhiều người thương nhớ, cái gọi là tiền tài động lòng tham, chưa nhìn thấy kết cục cuối cùng của Lan Cẩn thì bọn họ vẫn không cam lòng, “Kẻ được Lan Cẩn chiếm được thiên hạ.
116 Bóng tối, xung quanh tất cả chỉ còn lại bóng tối, im ắng không hề có bất kỳ tiếng động nào, hắn không biết chính mình đang ở đâu. Trong trí nhớ cuối cùng của hắn, những gì mà hắn nhìn thấy là vầng hào quang bảy sắc cầu vồng đẹp mắt chợt lóe lên trước mặt hắn, trước ngực đau đớn nhiến cho hắn lập tức mất đi tất cả tri giác, trong nháy mắt hắn biết được lần này e rằng sẽ chết chắc.
117 Kỳ Minh Nguyệt bị Kỳ Hủ Thiên ôm đi, hai người trở về tẩm cung. Huyễn Thiên điện vẫn như cũ, trong tẩm cung đương nhiên cũng chẳng có gì biến hóa, vẫn là ánh sáng rực rỡ của minh châu, vẫn là những lớp rèm trùng trùng điệp điệp, hương thơm của phách ngọc băng đàn vẫn như trước, trong trẻo nhẹ nhàng, bên trong như có hương thơm nhàn nhạt phiêu tán.
118 “Điện hạ, sau này Hồng Tụ phải xưng ngài là Thái tử điện hạ đúng không?”
Lãnh hương lượn lờ trong phòng, giọng nói nhẹ nhàng hàm chứa vui sướng, giúp người ở trước mặt chỉnh lại y bào, Hồng Tụ tràn đầy vui sướng, lại ngắm nghía chủ tử của nàng một lần nữa, phủi thẳng một nếp nhăn nhỏ xíu, nàng hài lòng gật đầu, “Điện hạ bẩm sinh đã tuấn tú, mặc cái gì cũng đẹp mắt, mặc bộ xiêm y này vào thì càng xuất chúng hơn nữa.
119 Bên trong tường thành cao ngất, các cung điện trùng trùng điệp điệp liên tiếp nối nhau, lướt mắt không thể nhìn đến cuối cùng, hoàng cung Thương Hách vẫn như xưa, ngày hôm nay vẫn giống như trước kia, sau khi tan triều, lại qua chính ngọ, sau giờ ngọ cảm giác thanh thản và yên tĩnh khiến người ta buồn ngủ, nhưng thị vệ và cung nhân đều không dám lơ là, vẫn nghiêm túc thực hiện bổn phận của mình, ở xa xa, lời nói của vài vị đại thần bay vào trong tai, lại làm cho người ta không thể tự chủ mà bắt đầu lắng nghe.
120 Bên trong Huyễn Thiên điện, Kỳ Minh Nguyệt trạm định thân mình, nghĩ đến việc các đại thần vừa góp ý, hắn nhịn không được mà cau mày lại, đứng trước mặt Kỳ Hủ Thiên, hắn mở miệng gọi một tiếng, “Phụ hoàng.