161 Mấy ngày trôi qua kể từ khi được cho biết tình hình đại quân Thương Hách, Kì Minh Nguyệt vẫn như trước đóng cửa không hề ra ngoài, ngay cả Liên Mộ Hi đến thăm cũng hoàn toàn không để ý tới, ăn uống không nhiều lắm, chỉ là mỗi ngày đều cầm quyển sách không nói một lời.
162 Ôm Kì Minh Nguyệt vào lòng, giọng nói Kì Hủ Thiên nhẹ nhàng mà ray rứt, kẻ địch ở ngay sau lưng hắn giằng co buộc hắn phải gấp rút đối phó, cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương, giờ phút này Kì Minh Nguyệt cuối cùng cũng cảm thấy thực sự phụ hoàng đang ở trước mặt y.
163 Đầu lưỡi chậm rãi liếm qua vết thương, mùi máu cùng mồ hôi nhàn nhạt trong miệng, hơi ngẩng đầu liền bắt gặp trong đôi mắt hẹp dài kia là sự dịu dàng giống như ánh trăng, nửa phần tà mị, nửa phần nhiệt tình đang nhìn y chăm chú "Minh Nguyệt phải đem vết thương của phụ hoàng xử lí sạch sẽ thì bôi thuốc mới tốt".
164 Nhấc người lên, Kì Minh Nguyệt cúi đầu nhìn xuống vật cực đại dưới thân đang dâng trào, sau đó từ từ ngồi xuống, đôi tay ôm bên hông chợt ấn xuống một cái, cự vật vừa rồi chỉ mới vào được một nửa thoáng chốc đã đâm thật sâu vào bên trong.
165 Vuốt ve ngọc bội trong tay, Kì Minh Nguyệt ngẩng đầu nhìn chăm chú vào người bên cạnh "Bây giờ mảnh ngọc này đã trở về, Minh Nguyệt nhất định sẽ không để nó dễ dàng rời khỏi ta".
166 Trên đường lớn kinh thành An Dương dường như không có bóng người, hơn một nửa dân chúng An Dương đều lánh ở trong nhà, còn lại đều đã sớm trốn đi nơi khác.
167 Người đó thong thả đứng ở giữa đám người bên trong thành, một thân y phục nguyệt sắc lay động trong gió, cho dù nhìn thấy chiến trường đẫm máu trước mắt cũng không hiện ra nửa điểm khác thường.
168 Kì Minh Nguyệt thấy Vô Hào đã khôi phục, lại không còn loại cảm giác trước khi bị Liên Sóc đả thương, biết Bách Lý nhất định sẽ vì hắn mà nghĩ cách loại trừ độc tính, ánh mắt lộ vẻ hài lòng, quả nhiên đem Vô Hào giao cho Bách Lý là biện pháp giải quyết tốt nhất.
169 Trong mắt mọi người chỉ thấy thái tử Thương Hách Kì Minh Nguyệt bất động, ánh sáng không biết từ nơi nào xuất hiện phát ra âm thanh xoẹt xoẹt lấy tốc độ mắt thường không theo kịp tấn công cánh tay Duệ U.
170 Chỉ trong một chốc ngắn ngủi, cổ trùng đã bò lan ra khắp cơ thể đang nằm trên mặt đất, âm thanh gào thét thê lương kia khiến cho không ít người sắc mặt trắng bệch bịt kín cả hai tai, cảnh tượng chỉ xuất hiện trong cơn ác mộng gây khiếp sợ lòng người.
171 Kinh thành An Dương bị công phá, An Dương Vương Liên Mộ Hi bị quốc sư Duệ U giết chết, mà tử trạng người không ra người quỷ không ra quỷ của Duệ U cũng bị miêu tả đáng sợ khiến người người khiếp đảm.
172 "Vẫn không có tiến bộ" Kì Hủ Thiên khẽ hừ một tiếng, cánh tay ôm lấy thắt lưng Kì Minh Nguyệt không rời, nhìn thấy Kì Mộ Thịnh trong ngục giam trong mắt lộ ra khinh miệt cùng giễu cợt không thèm che giấu "Không muốn chết thì đừng tự tìm chết, dù cho ngươi là hoàng tử của trẫm, đối với trẫm mà nói cũng không khác gì những kẻ khác, ngươi cũng biết thắng làm vua thua làm giặc, chẳng lẽ còn vọng tưởng muốn trẫm tha mạng cho ngươi?"
"Phụ.
173 Từ ngày Kì Minh Nguyệt cự tuyệt chuyện đăng cơ, Lưu Dịch phụng mệnh chuẩn bị lễ nghi cũng trì hoãn lại, hắn biết trước giờ bệ hạ luôn nói một không nói hai, một khi đã quyết định thì cũng rất ít khi thay đổi, nếu có thì hẳn là có liên quan đến điện hạ, lần này chắc chắn cũng như vậy.
174 Văn võ bá quan xếp thành hàng đứng hai bên, trên đại điện Thương Hách quần thần rì rầm to nhỏ, nghe nói nữ hoàng Liên Đồng Lạc Phi Yên đã đến, ai cũng vô cùng tò mò, ai nấy đều biết trước đây bệ hạ cùng Lạc Phi Yên từng có một đoạn tình cũ, nếu không phải vì liên quan tới thân phận của hai người thì lúc này vị trí hoàng hậu Thương Hách có thể không phải là Tương Thị mà là Lạc Phi Yên.
175 Nghe hắn nói như vậy, nụ cười trên gương mặt Lạc Phi Yên vụt tắt, nhìn Kì Minh Nguyệt nét mặt bình tĩnh đứng bên cạnh người đó dường như cũng không bất ngờ, cũng không phản đối câu nói của hắn, xem ra y cũng giống như Kì Hủ Thiên, vô tình đến cực điểm.
176 Vô số lời đồn đãi về Thương Hách đế chưa từng nghe qua bất cứ chuyện gì liên quan tới hai chữ "nhân hậu", cái danh "phong lưu vô tình" mấy năm gần đây đã phai nhạt dần nhưng "máu lạnh vô tình" thì chưa bao giờ suy giảm, lại thêm chiến loạn lần này ngay cả con nối dõi cũng không tha, mà vị thái tử Thương Hách kia thì cũng tàn sát toàn bộ tướng sĩ An Dương dám phản kháng, hai người này tuyệt đối đều không phải dạng dễ trêu chọc.
177 Từ khi nữ hoàng Liên Đồng đến đã được mười ngày, thị vệ trong hoàng cung Thương Hách dù không nói ra nhưng ai ai cũng đều cảnh giác, mỗi người lại càng thận trọng từ lời nói đến hành động của mình.
178 Cùng với công việc chính trị và giao thiệp của An Dương, chính sự trong triều đình Thương Hách cần xử lý mỗi ngày cũng tăng theo, Kì Hủ Thiên và Kì Minh Nguyệt tạm thời vứt đoàn người Liên Đồng sang một bên cũng không bày yến tiệc chiêu đãi, bề ngoài xem như không quá mức để ý nhưng ảnh vệ âm thầm giám thị không hề giảm đi, chẳng qua vẫn chưa tìm ra kẻ nào có hành động dị thường, tất cả đều yên bình một cách quái dị, ngay cả Lạc Phi Yên cũng không có động tĩnh gì, không biết nàng ta có tính toán như thế nào.
179 "Lạc Phi Yên rốt cuộc cũng không nhịn được nữa" Đưa thiệp mời cho người bên cạnh, Kì Hủ Thiên phất tay với Lưu Dịch "Ngươi lui xuống đi"
Lưu Dịch nghĩ tới các vị đại thần đang chầu chực trước cửa ngự thư phòng lại nhớ đến hình ảnh ban nãy, không nói một lời hành lễ lui xuống.
180 Dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, Kì Minh Nguyệt chậm rãi đặt chén rượu trên tay xuống "Chuyện kế vị, không vội" Trước đây không vội, bây giờ lại càng không vội, nhớ lại lời nói của phụ hoàng về chuyện kế vị ở hậu sơn ngày hôm qua, trong mắt y lộ ra ý cười, đến khi đó ắt hẳn là sẽ được nhìn thấy đủ loại sắc mặt không dám tin của các vị đại thần.